Nghe tin ai nấy đều cảm thấy như bị sét đánh bên tai.
“Cái ... cái gì? Bảy Sát Thủ Linh Hồn đã bi Lê Uy Long giết, hay Bảy Sát Thủ Linh Hồn đã giết chết Lê Uy Long? Trương Minh Thọ, nói cho rõ ràng!” Tạ Ngọc Liên tưởng Trương Minh Thọ nói nhầm, liền lắp bắp hỏi lại.
“ Bà Trương, Bảy Sát Thủ Linh Hồn đã bị Lê Uy Long giết chết!” Trương Minh Thọ nhắc lại một lần nữa với vẻ mặt không thể kinh hoàng hơn.
Tất cả đều sững sờ! Đặc biệt là Trương Minh Trí. Hắn vừa cho rằng được chết trong tay Bảy Sát Thủ Linh Hồn đã là quá dễ dàng cho Lê Uy Long, mà không ngờ tên khốn đó lại lấy được mạng bảy kẻ khét tiếng khát máu và tàn ác đó.
“Chẳng phải thiên hạ đồn rằng không ai có thể thoát khỏi lưỡi dao của bảy tên sát thủ này cơ mà? Làm thế nào mà Lê Uy Long lại giết được chúng?” Tạ Ngọc Liên nhảy dựng lên khỏi ghế.
"Thưa bà tôi cũng không biết! Tôi không có mặt ở đó mà chỉ nghe cảnh sát nói. Xác của chúng đã được người ta đem vào nhà xác rồi. Trương Minh Thọ run lẩy bẩy.
"Đến cả Bảy Sát Thủ Linh Hồn cũng bị Lê Uy Long giết chết thì hắn ta có vẻ như không phải là con người nữa rồi! Chúng ta phải làm sao đây" Trương Minh Nghị mặt mũi xanh lét, thều thào.
"Vâng! Tôi còn nghe nói Lê Uy Long và Ánh Hạ, đội trưởng đội điều tra, ở Thung Lũng Ngạc Khuông giết chết hơn hai trăm người của Bang Hổ Báo và một nhóm xã hội đen ngoại quốc khi chúng đang mua bán túy nữa!" Trương Minh Thọ tiếp tục.
Đám Trương gia thêm một lần nữa chết lặng!
"Ma? ... Hắn là người hay là ma quỷ vậy? Hai kẻ mà giết sạch hơn hai trăm người có vũ khí hay sao?" Trương Minh Trí không ngờ Lê Uy Long lại mạnh đến thế!
"Vâng, Lê Uy Long và Ánh Hạ này đã đọ súng bắn chết hơn 200 tay chân của bang Hổ Báo và bang Lions Gate. Chỉ có tên đại ca Nguyễn Thành Nam của bang Hổ Báo là trốn thoát." Trương Minh Thọ nói.
Trương Minh Trí mặt cắt không còn giọt máu. Chính hắn ta ra lệnh cho đám tay chân của bang Hổ Báo giết chết cha nuôi của Lê Uy Long. Đó là khởi nguồn cho mọi tai họa cho tới tận giờ. Nếu hắn ta tìm đến nhà họ Trương trả thù thì Trương Minh Trí hắn sẽ là người đầu tiên bị hắn giết!
"Bà Trương. Kẻ này thật sự kinh khủng! Bảy ngày giờ chỉ còn lại hai. Nếu ngày mai ta còn không thể giải quyết hắn thì ngày kia hắn nhất định sẽ không cho Trương gia của chúng ta một cơ hội sống. Làm sao bây giờ?" Trương Minh Thọ càng nói càng hoảng hốt hơn.
Tạ Ngọc Liên bắt đầu run rẩy…
"Mẹ. Bây giờ nhà chúng ta đến nước này rồi thì phải gọi anh con để anh ấy còn tìm cách cứu chúng ta thoát khỏi hắn. Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác cả đâu mẹ!" Trương Minh Nghị sốt ruột kêu lên.
"Vâng, mẹ ơi, không gọi anh cả lúc này thì sau này con e là chẳng còn cơ hội nào mà nhờ anh ấy nữa cả, mẹ ơi." Thúy Họa lúc này lo đến nỗi không còn khóc được nữa.
"Được rồi! Ta sẽ gọi cho anh con ngay bây giờ!"
Lúc này Tạ Ngọc Liên không còn cách nào khác. Trương gia đã tới nước đường cùng và bà ta phải gọi đến Trương Minh Thành, người con trai cả đang nắm giữ một chức vụ quan trọng của thành phố để cầu viện.
Đây là động thái cuối cùng của gia đình họ Trương.
Bà ta bấm số di động gọi con trai.
Có tiếng trả lời, Tạ Ngọc Liên bèn thuật lại cho Trương Minh Thành đầu đuôi sự việc bao gồm việc Lê Uy Long đã tặng bà ta một cỗ quan tài ngay trong ngày mừng thọ, phế tự cháu trai Trương Minh Trí, đe dọa giết sạch Trương gia trong vòng bảy ngày, việc hắn ta đột nhập câu lạc bộ Wonderland và giết chết hơn hai trăm người nhà họ Trương trong nhà máy cũ…
Duy chỉ có việc Trương Minh Trí đã ra lệnh cho bang Hổ Báo đánh cha nuôi của Lê Uy Long đến chết là bà ta ém nhẹm đi, không nói.
"Ngang ngược! Lê Uy Long này dám coi thường luật pháp vậy sao? Thậm chí hắn còn dám đe dọa gia đình họ Trương chúng ta nữa ! Hắn nghĩ rằng hắn thực sự có khả năng xóa sổ Trương gia sao?" Trương Minh Thành nổi giận đùng đùng sau khi nghe.
Vì đang bận công tác nước ngoài nên ông ta không về tham dự lễ mừng thọ 70 tuổi của bà Trương. Đó là lí do ông ta không biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà trong thời gian ấy.
"Đúng vậy ! Hắn thực sự là một kẻ coi thường luật pháp! Hắn giết người bừa bãi, uống máu bao nhiêu người ở Đà Lạt này. Hắn thực sự còn có ý định san bằng Trương gia của chúng ta nữa đó!" Tạ Ngọc Liên tiếp tục thêu dệt thêm câu chuyện.
"Lê Uy Long này là ai?" Trương Minh Thành hỏi.
"Hắn là con rể nhà họ Chu, là một kẻ nghèo kiết xác nổi tiếng trong thành phố. Nghe nói hắn từng là một quân nhân nên kĩ năng của hắn cũng không phải dạng tầm thường đâu." Tạ Ngọc Liên nói.
"Hắn ta ngang nhiên giết rất nhiều người như thế mà cảnh sát thành phố vẫn phớt lờ sao?" Trương Minh Thành giận dữ hỏi.
"Trương gia ta đã báo cáo tình hình vụ việc cho anh Hoàng, Giám đốc công an thành phố. Nhưng không biết anh ta nghĩ gì mà một thời gian dài vẫn thấy anh ta im hơi lặng tiếng không bắt giữ Lê Uy Long. Phong Thành, con phải tìm cách giải quyết triệt để hắn, nếu không ngày kia họ Trương của chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều. Mẹ nói với con đây mà lòng mẹ lo lắng quá ! Mấy ngày nay cả mẹ, cả em trai và cháu trai con không ai là ăn ngon ngủ yên được cả. Cứ thế này thì chắc mẹ không trụ nổi được đâu." Tạ Ngọc Liên càng đổ thêm dầu vào lửa.