TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 174: Thung lũng ngạc na (2)



"Ha… ha… ha… Mày quá ngây thơ! Ngay cả khi có ngày đó thì tao sợ cái gì? Bí thư Trương Minh Thành ủng hộ tao, kẻ nào có thể sờ gáy tao đươc? sự kết giao của tao, Trương gia và bang Hổ Báo không phải mới một hai ngày, miễn là chúng tao hợp tác cùng nhau, một tay che trời, thành phố này ai có thể làm gì được!" Hoàng Minh Yên cười lớn.

"Ác giả ác báo ! Quả báo thường đến muộn nên những kẻ như chúng mày thường nghĩ rằng là không có. Một khi quả báo đến rồi chúng mày có chạy đằng trời cũng không thoát!" Lê Uy Long nói hùng hồn. Anh đã quyết nhất định phải bắt kẻ thao túng phía sau,Trương Minh Thành, phải chết!

"Thật sao? Dù sao thì mày cũng sắp chết, nên tao sẽ cho mày biết tường tận luôn. Chính tao đã giúp Trương gia và bang Hổ Báo xóa mọi dấu vết vụ án của cha mày. Vậy mà tao chờ, chờ mãi, còn chưa thấy cái quả báo mà mày nói ấy xuất hiện ở đâu!" Hoàng Minh Yên dài giọng mỉa mai.

Lê Uy Long không ngạc nhiên khi nghe Hoàng Minh Yên chính miệng nói ra điều này, bởi vì anh đã biết chuyện đó từ lâu.

"Mày luôn kiêu ngạo nghĩ rằng bản thân mày không ai đụng đến được sao ? Nhưng mày không biết đối với chúng tao mạng mày chỉ như một con kiến. Giết mày không tốn đến một giây!" Hoàng Minh Yên tiếp tục.


Lúc này, Cao Kim Bình cũng hét lớn: "Lê Uy Long, mày đã giết rất nhiều anh em bang Hổ Báo chúng tao. Hôm qua mày còn phá hỏng giao dịch giữa chúng tao và bang Lions Gate và làm chúng tao tổn thất quá nhiều. Tối nay mày phải chết ở đây. Tao muốn trả thù cho những người anh em đã chết! "

"Lê Uy Long, cậu nên biết rằng thành phố Đà Lạt này nằm trong tay Trương gia chúng ta và bang Hổ Báo. Kẻ nào dám đụng đến chúng ta thì chỉ có một con đường chết!" Tạ Ngọc Liên hét lớn.

Chu Nhược Mai, Ngô Vy và Nguyễn Thu Hằng hoảng sợ vô cùng! Những người này thực sự mang Lê Uy Long và các cô tới đây để lấy mạng. Ở đây còn có Hoàng Minh Yên, kẻ nắm giữ trong tay sức mạnh của luật pháp thì ắt hẳn bọn họ không thể nào thoát thân tối nay được!

"Không cần nói thêm gì nữa với con chó rác rưởi này! Chúng ta hãy cùng nghĩ xem nên giết hắn thế nào để cho hắn phải đau đớn và khổ sở nhất!"

Trương Minh Trí sắp hết kiên nhẫn. Hắn đã bị Lê Uy Long phế tự. Sự đau đớn, hận thù ấy thiêu đốt hắn từng phút từng giây nên bây giờ hắn chỉ muốn mau mau tra tấn Lê Uy Long tới chết để thỏa mãn trong lòng.

"Tôi nghĩ hay nhất là nên tùng xẻo hắn. Lấy dao xẻo dần từng nhát, từng nhát trên cơ thể hắn cho hắn ta thưởng thức cái tư vị thú vị của việc hành quyết thời cổ đại xem sao." Cao Kim Bình nhếch môi cười hềnh hệch.

"Một ý hay. Còn thêm những người phụ nữ này nữa. Bọn họ cũng có mặt tại đây, biết hết mọi bí mật của chúng ta rồi. Vậy thì cũng không thể để bọn họ được sống sót!" Hoàng Minh Yên nói.

Chu Nhược Mai, Ngô Vy và Nguyễn Thu Hằng nghe Hoàng Minh Yên nói mà rụng rời chân tay. Có vẻ như đêm nay họ thực sự phải bỏ mạng tại đây rồi!

Họ hoàn toàn tuyệt vọng! Thung lũng Ngạc Na này như một lòng chảo lớn, nơi tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài thì làm sao có ai có thể tiếp cận mà giải cứu được bọn họ? Ngay cả nếu may mắn có người đến giải cứu thì cũng không ai đủ sức để chống lại hàng ngàn người trong băng Hổ Báo đang có mặt tại đây.

Nguyễn Tú Cẩm thậm chí còn nghĩ đến cuốn tiểu thuyết dang dở của mình. Biết bao độc giả ngoài kia đang chờ cô cập nhật tiếp còn cô thì sắp phải chết ở đây! Không lẽ đó sẽ mãi mãi là cuốn tiểu thuyết dang dở không hồi kết?

Ngay cả vào lúc này mà cô vẫn quan tâm đến độc giả của mình. Phải nói rằng Tú Hằng thực sự là một tiểu thuyết gia vô cùng tận tâm.

"Ý của Giám đốc Hoàng là sao?" Cao Kim Bình cất tiếng để hỏi rõ thêm về ý định của ngài giám đốc.

"Nếu các anh muốn Lê Uy Long này phải chết dần chết mòn trong đau đớn thì không gì hay hơn là bắt hắn ta phải giương mắt bất lực chứng kiến cảnh chúng ta tra tấn, giày vò bạn bè và vợ của hắn trước khi chúng ta ban cho hắn được chết."

Thật xứng là một Hoàng Minh Yên thâm độc!

"Ha… ha… ha… Vẫn là Giám đốc Hoàng thật cao minh! Cao kiến! Cao kiến! Vậy chúng ta phải tra tấn chúng thế nào?" Cao Kim Bình hỏi lại.

"Hãy dùng dao rạch vào mặt vợ và hai đứa bạn gái xinh đẹp của hắn cho tới khi những người đẹp này biến thành những con quỷ máu me đầy mình. Lê Uy Long sẽ đau lòng phải biết ! Ha…ha…ha… " Hoàng Minh Yên cười rung cả người.

Chu Nhược Mai, Ngô Vy và Nguyễn Thu Hằng nghe những lời hắn nói mà sợ đến nỗi tê liệt mọi cảm giác. Họ không thể ngờ một kẻ ăn lương nhà nước, nắm giữ một chức vụ cao như hắn lại có thể ác độc đến mức ghê rợn đến thế!

Thà gi3t chết họ bằng một phát súng còn hơn là hành hạ họ đến tận cùng như thế!

Cơn thịnh nộ của Lê Uy Long sôi sục. Anh không ngờ Hoàng Minh Yên lại là một kẻ độc ác tột cùng! Anh có thể chịu bất kể sự hành hạ nào của chúng, nhưng anh không thể chịu đựng được nếu vợ anh và những người phụ nữ không liên quan kia phải chịu sự tra tấn ngay trước mắt!


"Haha, Giám đốc Hoàng thật rất có nghề! Cao Kim Bình tôi thực sự thán phục! Thán phục!" Cao Kim Bình tiếp tục tán dương Hoàng Minh Yên.

"Anh lớn của bang Hổ Báo quá lời rồi ! Đó chỉ là chút mẹo vặt mà thôi!" Hoàng Minh Yên khiêm tốn nói.

"Tôi nghĩ rằng Giám đốc Hoàng nói đúng. Đó thực sự chỉ là một mẹo vặt mà thôi." Vào lúc này, Tạ Ngọc Liên đột nhiên nói.

Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình giật mình!

"Bà Trương có ý gì hay hơn sao?" Hoàng Minh Yên không ngờ rằng lời nói khiêm tốn của mình lại bị Tạ Ngọc Liên xem là lời thật.





Đọc truyện chữ Full