TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 238: Gây thù chuốc oán



"Cô à, cô đừng lo lắng quá, em có thể xử lý chúng!" Lê Uy Long bình thản nói.

"Tên của mày là Lê Uy Long, phải không?" Lương Tuấn Thịnh bỗng gầm gừ hỏi khi nghe Lê Hồng Ngọc gọi tên Vĩnh Thiên.

"Phải." Lê Uy Long nói.

"Vậy mày chính là thằng con rể nổi tiếng vô dụng của Chu gia có phải không?" Lương Tuấn Thịnh hỏi lại.

Mặc dù hắn ta không biết mặt Lê Uy Long, nhưng cũng đã được nghe khá nhiều về cái tên này. Tuy nhiên, Lương Tuấn Thịnh lo mình có thể nhầm lẫn, vì vậy hắn muốn xác nhận lại cho rõ ràng.

"Phải, có giỏi thì đến tìm tao giải quyết một mình nếu mày có khả năng." Lê Uy Long cao giọng nói.


"Được, mày cứ đợi tao đi, tao sẽ không tha cho mày đâu!" Lương Tuấn Thịnh nói xong, và cố gắng lết dậy.

Mấy tên đàn em ẻo lả của hắn cũng vậy.

"Chúng mày! Đi!" Lương Tuấn Thịnh biết rằng những người này không phải là đối thủ của Lê Uy Long, vì vậy hắn tìm cách rời khỏi đây trước, rồi trong tương lai sẽ tìm Lê Uy Long tính sổ sau.

Rốt cuộc, Lương Tuấn Thịnh cũng chỉ là một gã công tử bột, chỉ giỏi đi bắt nạt những người yếu thế. Chính hắn ta cũng sợ gặp phải những người mạnh mẽ và tàn nhẫn như Lê Uy Long, vì vậy hắn không dám làm liều.

"Đợi đã!" Lê Uy Long đột nhiên hét lên.

Lương Tuấn Thịnh nghe tiếng gọi thì lại sợ run lên, khẽ quay người lại và hỏi: "Anh muốn làm gì nữa?"

"Mày không định xin lỗi cô Dung mà cứ rời đi như thế à?" Lê Uy Long lạnh lùng hỏi.

"Tôi là người của Lương gia, làm sao tôi có thể nhận lỗi với một người phụ nữ được?" Lương Thành vẫn một mực từ chối.

"Được, mày thích làm gì thì làm. Nhưng nhớ đấy! Tao đã cho mày cơ hội rồi. Sau này, cho dù mày muốn nhận lỗi với cô ấy cũng sẽ không còn cơ hội đâu." Lê Uy Long nói.

"Tôi cũng cho anh một cơ hội rồi đấy. Nếu anh biết điều, tôi có thể tha cho tội chết." Mặc dù trong lòng Lương Tuấn Thịnh rất run sợ, nhưng hắn vẫn ngoan cố và không muốn thừa nhận thất bại.

"Biến đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc tao với cô Dung dùng bữa." Lê Uy Long cảm thấy đã quá mất thời gian với đám sâu bọ này. Giờ anh chỉ muốn có một bữa ăn ngon lành với cô giáo cũ, và không muốn phải xử lý đám Lương Tuấn Thịnh trong lúc này, vì vậy anh đã để bọn chúng rời đi.


Lương Tuấn Thịnh cũng nhận thức được tình thế hiện tại không có lợi cho mình và không muốn chịu tổn thất lúc này, vì vậy hắn ta ngay lập tức cùng đám đàn em đi khỏi nhà hàng.

Sau khi Lương Tuấn Thịnh rời đi, Lê Hồng Ngọc nói một cách lo lắng: "Lê Uy Long, em đã gây ra chuyện lớn rồi, hãy mau rời khỏi đây ngay đi."

"Cô à, các món ăn đã được đặt hết rồi, nếu lúc này bỏ đi mà không ăn thì thật là lãng phí! Cổ nhân đã dạy rồi, chúng ta không nên bỏ phí thức ăn đâu!" Lê Uy Long hóm hỉnh nói.

"Nhưng, giờ cô đâu còn tâm trạng để ăn nữa, cô đang lo Lương Tuấn Thịnh sẽ nhanh chóng gọi ai đó đến đây để trả thù em đấy." Lê Hồng Ngọc cau mày nói.

"Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra thôi mà! Hà tất phải tránh né. Nếu cậu ta còn dám quay lại, em nhất định sẽ dạy dỗ lại hắn." Lê Uy Long nói quả quyết.

"Cha của cậu ta là ủy viên hội đồng nhân dân thành phố đấy, em không sợ sao?" Lê Hồng Ngọc hỏi lại.

"Chức vụ của ông ta cũng đâu phải to lớn gì lắm đâu, có gì mà phải sợ. Cô Dung, có lẽ cô chưa biết chuyện em có quan hệ bạn bè với Đại úy Minh Hải, người đứng đầu Căn cứ phía Nam nhỉ?" Lê Uy Long không muốn tiết lộ danh tính của mình vào lúc này. Vì vậy như thường lệ, anh lại phải đưa ra cái tên Minh Hải.

Xie Haihua có lẽ không bao giờ ngờ rằng Lê Uy Long, một Soái tướng dũng mãnh, một Tổng tư lệnh quyền lực, lại thường xuyên sử dụng mình như một tấm bình phong như vậy.

"Có, cô cũng nghe nói qua. Theo như cô biết thì Đại úy này đã đến dự đám cưới của em vào tháng trước. Còn hai ngày trước, khi em tổ chức lễ tưởng niệm cho cha nuôi của mình, anh ta cũng đến thì phải."

"Vâng. Đúng là như thế! Nếu Lương Trọng đó dám làm bất cứ điều gì xằng bậy, em hoàn toàn có thể nhờ Minh Hải giúp mình xử lý ông ta!" Lê Uy Long nói.

"Đại úy đó thực sự sẽ giúp em sao?" Lê Hồng Ngọc hỏi với vẻ nghi ngờ.


"Tất nhiên, em đã từng cứu mạng anh ấy nên anh ấy cũng sẽ bảo vệ em." Lê Uy Long nói xanh rờn.

"....Vậy thì tôi có thể tạm yên tâm rồi." Lê Hồng Ngọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, vậy giờ cô đã có thể yên tâm dùng bữa với em chưa, em sẽ ổn thôi mà." Vĩnh Thiên nói.

Cùng lúc này, một người đàn ông trung niên đeo kính dây vàng vội vã đến phòng 668 với sự hỗ trợ của một nhóm vệ sĩ. Người quản lý nhà hàng cũng vội bước theo sau ông ta.

Người đàn ông trung niên đeo kính vàng này chính là chủ sở hữu của khách sạn Grand Hyatt-Jin Yongfu.

"Cậu Lương và người của cậu ấy đâu rồi?" Dương Văn Đức hỏi ngay khi ông ta bước vào mà không thấy Lương Tuấn Thịnh và những người khác.

"Đều bị tôi đuổi đi rồi." Lê Uy Long nói nhẹ nhàng.






Đọc truyện chữ Full