Bai đầu trọc, đúng như tên gọi, hắn sở hữu một cái đầu cạo trọc lóc trông rất hung ác. Hôm qua, đàn em của hắn ta đã bị đánh trọng thương bởi Lê Uy Long và Thiên Thành. Bọn chúng cũng đã ghi lại biển số xe và sau đó theo dõi một thời gian, nhưng đã nhanh chóng bị Thiên Thành làm mất dấu.
Bai đầu trọc không thể nuốt trôi cục tức này, vì vậy hôm nay hắn ta đã đích thân đưa đồng bọn đến nhà của Lê Hồng Ngọc tìm cô ấy. Nào ngờ, hắn ta lại bắt gặp cô ngay trên đường nên đã vội vã ngăn lại.
"Những người đã đánh đàn em của anh chỉ là những người qua đường hào hiệp. Tôi không biết họ. Nếu các người có khả năng, các người có thể tự tìm thấy họ." Lê Hồng Ngọc cảm thấy rằng bọn chúng nhất định đến để điều tra tung tích Lê Uy Long, vì vậy cô đành viện một cái cớ để nói dối.
"Cô không biết chúng sao? Hahah...Cô định nói dối ai đây? Người của tôi đã nhìn thấy tất cả. Cô còn lên xe của chúng rồi đến khách sạn Grand Hyatt để ăn tối. Nếu cô không biết họ, tại sao còn dám lên xe của người ta?" Bai đầu trọc cau mày nói.
Khả năng nói dối của Lê Hồng Ngọc tệ đến mức cô ấy ngay lập tức bị phát hiện và không biết phải đáp trả như thế nào nữa.
"Nói mau, bây giờ bọn chúng đang ở đâu?" Bai đầu trọc gằn giọng hỏi.
"Tôi không biết họ đang ở đâu hết." Lê Hồng Ngọc nói. Mặc dù cô biết rõ Lê Uy Long là con rể của Chu gia, nhưng cô sẽ không bao giờ khai ra chuyện này. Những tên côn đồ này quá hung ác, cô sợ chúng sẽ tìm đến Lê Uy Long để giải quyết thù riêng.
"Sao? Không chịu nói hả? Được thôi, vậy cô hãy mau bồi thường cho đám đàn em bị đánh tơi tả này của tôi! Trả cho tụi nó tiền cháo ăn cầm hơi và cả tiền thuốc nữa!!", Bai đầu trọc bình thản nói.
"Tôi không có ... không có tiền!" Lê Hồng Ngọc nói trong hoảng loạn, và sau đó bỗng giấu nhẹm chiếc túi xách với hai trăm triệu tiền mặt ra sau lưng.
Có chết cũng không thể để chúng biết cô đang giữ tiền ở đây!
Ánh mắt của Bai đầu trọc lập tức dừng lại trên cái túi phình ra phía sau Lê Hồng Ngọc.
"Người có thể đến khách sạn Grand Hyatt ăn tối sao lại không có tiền được chứ?", Bai đầu trọc nói và cười nhếch môi.
"Thì...là họ mời tôi. Nếu tôi có tiền, sao còn phải đi bán trái cây làm gì?", Lê Hồng Ngọc nói.
"Mở ngay cái túi trong tay ra cho tôi xem!" Hắn ta ra lệnh.
"Không, cái này....không thể cho các người xem được." Lê Hồng Ngọc lo sợ nói, mồ hôi bắt đầu vã ra.
Hai trăm triệu quý giá trong chiếc túi này là khoản tiền tiết kiệm cả đời của Lê Uy Long, cậu ấy đã đem tới tận tay để giúp đỡ cô, cô còn phải dùng nó để trả tiền thuốc cho cha mình. Bây giờ tiền thuốc hãy còn chưa trả, Bai đầu trọc lại muốn cướp hết chúng đi, dĩ nhiên cô vô cùng lo lắng.
"Giật cái túi của nó!" Bai đầu trọc không muốn nhiều lời với Lê Hồng Ngọc, nên ngay lập tức ra lệnh.
Các thuộc hạ của hắn lập tức chạy tới giật lấy cái túi trong tay cô.
Lê Hồng Ngọc bất ngờ kinh hãi, bám chặt lấy chiếc túi giống như cố níu giữ cuộc sống của chính cô.
Các thuộc hạ của Bai đầu trọc nhất thời không thể giật chiếc túi từ Lê Hồng Ngọc cho dù chúng có cố gắng giật nó như thế nào.
"Cứu tôi với, cướp! Có cướp........!!" Lê Hồng Ngọc cố gắng hét lên bằng giọng khản đặc trong khi vẫn đang ráng bảo vệ túi xách của mình.
Thấy Lê Hồng Ngọc to mồm hét lên cầu cứu, Bai đầu trọc tức giận và hét lên: " Đánh nó bất tỉnh trước đi, sau đó hãy lấy cái túi!"
Đám thuộc hạ ngay lập tức đấm và đá túi bụi vào cơ thể Lê Hồng Ngọc.
Những nắm đấm tàn bạo liên tiếp giáng xuống cơ thể của Lê Hồng Ngọc và cô ấy đã bị đánh gục xuống đất ngay sau đó.
Tuy nhiên, cô vẫn giữ chặt lấy cái túi trên tay và không hề rời nó ra.
Nhìn thấy Lê Hồng Ngọc tuyệt vọng bảo vệ chiếc túi, bọn côn đồ càng tin chắc rằng có rất nhiều tiền trong túi của cô.
Chúng nhất định phải lấy được cái túi bằng mọi giá, vì vậy chúng tiếp tục đá mạnh vào người Lê Hồng Ngọc dù cô đã dường như bất tỉnh trên mặt đất.....