“Tôi làm điều này vì lợi ích của anh. Tôi không mong đợi điều này xảy ra. Chuyện này nên hận Lê Uy Long, là hắn ta đã hủy hoại gương mặt của anh. Ai có tội thì nên trả thù người đó, nếu anh muốn báo thù thì đến tìm Lê Uy Long mà báo thù.” Chu Lệ Ngọc nói.
“Đúng vậy, Lê Uy Long đã làm hỏng khuôn mặt của anh, anh nhất định phải trả thù hắn ta!” Trần An Huy cũng nói.
Phan Thiên cũng cảm thấy Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy nói đúng, chuyện này đúng là do Lê Uy Long gây ra!
“Lê Uy Long, sớm muộn gì tao cũng sẽ băm vằm mày thành trăm mảnh, hủy hoại vợ của mày, khiến mày sống không bằng chết!” Phan Thiên hung hăng nói.
“Cậu chủ Huy Hoàng, chuyện đâu còn có đó, chỉ sợ không làm thôi, chắc chắn sẽ có cách, bây giờ tôi đưa anh đến bệnh viện trước!” Trần An Huy nói.
“Được rồi!” Phan Thiên thấy chuyện đã xong, trước mắt chỉ có thể đến bệnh viện chữa trị, biết đâu bác sĩ có thể chữa lành mặt mà không để lại sẹo!
Vì vậy, Trần An Huy và Chu Lệ Ngọc đưa Phan Thiên xuống lầu, lái xe đưa hắn ta đến bệnh viện.
Về phần các bảo vệ bị thương, Phan Thiên không có tâm trạng để ý đến bọn họ.
Sau khi Hà Ngọc Lan đưa Nguyễn Tú Cẩm đến bệnh viện liền lập tức nhờ Lưu Bảo Thông chữa trị vết thương trên mặt cho cô ấy.
Lưu Bảo Thông biết là do Lê Uy Long ra lệnh nên đương nhiên không dám lơ là, lập tức đưa thuốc cho Nguyễn Tú Cẩm.
Một lúc sau, Thiên Thành đưa đồ ăn cho mấy người Lê Hồng Ngọc, Lê Hùng Thanh, Kiều Vy, Vũ Giáng Tuyết, Lưu Bảo Thông ăn.
Lê Uy Long đợi trong phòng mười phút, không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng tắm, cảm thấy chất độc của Chu Nhược Mai có lẽ đã thuyên giảm rồi nên bước vào phòng tắm.
Khi vào phòng tắm, Lê Uy Long nhìn thấy Chu Nhược Mai lại ngủ say trong bồn tắm! Lê Uy Long không ngờ rằng Chu Nhược Mai lại có thể ngủ thiếp đi trong nước lạnh, xem ra độc dược mà cô trúng độc thực sự rất mạnh!
Tuy nhiên, nhìn thấy Chu Nhược Mai đã ngủ say, anh cũng yên tâm, ít nhất sẽ không làm loạn nữa.
Bởi vì lúc trước anh đặt cô vào trong bồn tắm mà không có cởi quần áo cho Chu Nhược Mai, lúc này nhìn thấy Chu Nhược Mai nằm trong bồn tắm ngủ say, mới nhận ra quần áo của Chu Nhược Mai đều đã ướt đẫm.
Nếu để Chu Nhược Mai ngủ trong bộ quần áo ướt như vậy, cô chắc chắn sẽ bị cảm lạnh, nếu cảm lạnh mà để lại một số bệnh thấp khớp và các di chứng khác thì thật tệ.
Để tránh cho Chu Nhược Mai bị cảm lạnh, phải thay bộ quần áo ướt cho cô.
Nghĩ đến việc thay quần áo của Chu Nhược Mai, tim Lê Uy Long đập rộn ràng. Để thay quần áo của Chu Nhược Mai thì phải cởi hết quần áo ướt ra, chẳng phải như vậy sẽ bị nhìn thấy hết sao?
Lê Uy Long không dám tưởng tượng được cảnh đó nữa.
“Mình phải làm sao đây? Nguyễn Tú Cẩm lại không có ở đây, nếu không đã có thể nhờ cô ấy thay đồ giúp rồi.” Lê Uy Long bắt đầu khó xử.
Anh cũng từng nghĩ đến việc để Hà Ngọc Lan, hoặc Ngô Vy đến thay quần áo cho Chu Nhược Mai, nhưng nghĩ rằng Chu Nhược Mai là vợ anh, nếu đến việc thay đồ cho cô mà còn nhờ họ đến giúp thì sẽ bị cười nhạo.
Lê Uy Long cảm thấy thay vì nhờ vả thì tốt hơn là tự mình làm, không phải chỉ là thay quần áo cho vợ thôi sao? Sợ gì chứ?
Anh không phải loại người thiếu quyết đoán, nghĩ đến đây lập tức cầm khăn tắm, bước ra khỏi phòng tắm, trước tiên trải khăn tắm lên giường. Sau đó, anh tìm thấy một bộ đồ ngủ của Chu Nhược Mai trong tủ, anh đặt nó bên cạnh giường.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, anh trở lại phòng tắm và bế Chu Nhược Mai từ bồn tắm ra.
Sau đó, anh ôm Chu Nhược Mai ra khỏi phòng tắm, bọc cho cô chiếc khăn tắm đã trải sẵn.
Chu Nhược Mai lúc này đã hoàn toàn ướt át, giống như một đóa hoa sen.
Đến lúc thực sự cởi quần áo cho Chu Nhược Mai, Lê Uy Long vẫn còn rất căng thẳng, tim đập loạn xạ.
Sau khi hít một hơi thật sâu, anh bỗng trở nên táo bạo, bắt tay cởi quần áo của Chu Nhược Mai từng chiếc một.