Tập đoàn Vương Lôi khẳng định có những người quyền lực hơn Vĩnh Kim Bảo. Bây giờ mình đập chết một con rối ở đây thì có ích gì chứ?
Khi mọi người thấy Lê Uy Long buông Vĩnh Kim Bảo ra, bọn họ vội vàng đỡ ông ta dậy.
“Chủ tịch Kim Bảo, anh bị sao vậy?”
“Chủ tịch Kim Bảo, anh không sao chứ?”
“Chủ tịch Kim Bảo, anh nôn ra máu rồi, có muốn ăn tiếp không?”
Mọi người đều hỏi.
“Không ăn nữa, đưa tôi đi bệnh viện trước đã!” Vĩnh Kim Bảo tức giận nói. Mình đang bị thương như này rồi còn ăn cái gì nữa chứ?
Mọi người không còn lựa chọn nào khác, nên đưa Vĩnh Kim Bảo đến bệnh viện.
Các vệ sĩ cũng lần lượt đứng dậy, đi theo sau.
Khi những người quan chức ở đấy nhìn thấy Vĩnh Kim Bảo hủy bỏ bữa tiệc, cả đám người đều tức giận nhìn chằm chằm Lê Vinh Thiên. Tưởng rằng có thể dùng bữa tại khách sạn Kim Long, nhưng không ngờ vì sự xuất hiện của Lê Uy Long mà bị lỡ mất.
“Phẩm chất con người Long Quốc của các người thật thấp! Hơi động vào một tý là đánh người!”, Vĩnh Kim Bảo phàn nàn khi bước ra khỏi khách sạn Thiên Long.
“Đấy là Lê Uy Long, người này không có một tý phẩm chất nào, anh ta chỉ là một con người lỗ mãng.”
“Ngoài ra, khách sạn Thiên Long của anh cũng quá tệ. Tôi đã bị đánh trong khách sạn, vậy mà không có nhân viên bảo vệ nào ra ngăn cản.” Vĩnh Kim Bảo lại phàn nàn.
“Chủ yếu là bởi vì Lê Uy Long quá mạnh, các vệ sĩ của anh còn không đỡ được một đòn của anh ta, vì vậy không ai dám ra tay ngăn cản.” Một người đi theo nói.
“Ngoài ra, không khí ở Long Quốc của các người cũng rất kém, ô nhiễm quá. Môi trường ở Đông Phương của chúng tôi tốt hơn rất nhiều so với ở đây!” Vĩnh Kim Bảo nói tiếp.
Tất cả những người đi theo không ai nói gì với ông ta. Nếu Đông Phương tốt như vậy, ông còn đến Long Quốc chúng tôi làm gì chứ?
Sau khi Vĩnh Kim Bảo người của ông ta rời đi, Chu Nhược Mai hỏi: “Lê Uy Long, anh có sao không?”
“Anh có thể có chuyện gì chứ?” Lê Uy Long nhẹ nhàng nói. Trên thực tế, đã có chuyện đã xảy ra với anh, vừa rồi khi anh dùng chân giẫm lên người Vĩnh Kim Bảo, anh đã dùng sức hơi mạnh và vết thương trên đùi của anh đã bị đau. Tuy nhiên, vấn đề không lớn lắm.
“Không có vấn đề gì là tốt rồi, vừa nãy anh đã rất kích động.” Chu Nhược Mai nói.
Nghĩ đến khí phách vừa nãy của Lê Uy Long, cô đã thật sự bị cuốn hút. Ngay cả chủ tịch của tập đoàn Vương Lôi cũng dám đánh, thật sự rất oai phong.
“Em là vảy ngược của anh, bất cứ ai, dám đụng chạm đến em, đều sẽ phải trả giá.” Lê Uy Long nói.
Khi Lê Uy Long nói ra điều này, Chu Nhược Mai cảm thấy ấm áp. Có một cảm giác không thể khuất phục, dù gặp phải nguy hiểm gì ông xã mình cũng có thể bảo vệ, tự nhiên cô sinh ra cảm giác an toàn.
“Anh đối với người ngoài tàn nhẫn như vậy, tại sao lại chịu đựng ở nhà họ Chu chứ? Người nhà họ Chu trong mắt anh là cái gì?” Chu Nhược Mai tò mò hỏi.
“Đó chỉ là một nhóm hề mà thôi. Bởi vì họ là người thân của em, vì vậy anh không muốn quan tâm đến họ.” Lê Uy Long nói.
Sau khi Chu Nhược Mai nghe được điều này, cô lại xúc động. Lê Uy Long yêu nhau yêu cả đường đi, vì vậy anh đã nể mặt mình nên nhà họ Chu muốn làm gì thì anh vẫn có thể bỏ qua
Có người chồng thế này thì, người phụ nữ đâu cần gì nữa!
“Anh đánh Vĩnh Kim Bảo ở nơi công cộng và dẫm lên ông ta đến nôn ra máu. Liệu anh có gặp rắc rối không?” Chu Nhược Mai hỏi với vẻ lo lắng.