Lúc này Ánh Hạ cũng đã lái xe đến thung lũng Hổ Sơn, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô không ngờ rằng những kẻ buôn người này cũng có súng, Lê Uy Long lại thực sự xuất hiện ở đây.
Nhìn thấy tên buôn người kia đã nổ súng, lúc này có muốn cứu Lê Uy Long và Hoàng Minh Diệp cũng không kịp rồi.
Khi phát đầu tiên viên đạn sắp sửa bắn trúng Hoàng Minh Diệp, Lê Uy Long đã đẩy cô ấy ra sau.
Viên đạn đã lướt qua Lê Uy Long, cực kỳ nguy hiểm.
Hà Ngọc Lan đã cầm súng trên cả hai tay và nhắm thẳng vào kẻ buôn người.
Cô ấy đến thành phố Đà Lạt lần này để bảo vệ Lê Uy Long, vì vậy cô luôn mang theo súng mọi lúc mọi nơi.
Khi bọn buôn người bắn Lê Uy Long và Hoàng Minh Diệp vừa rồi, cô ấy đã nhanh chóng rút súng.
Ba tên buôn người nổi tiếng nổ súng ở phát thứ nhất, đều bắn trượt lên không trung, khi bọn chúng định bắn phát thứ hai, bọn chúng đột nhiên nhìn thấy Hà Ngọc Lan cầm súng hai tay nhắm vào chính bọn chúng!
Bọn chúng bất ngờ tái mặt vì kinh ngạc, không ngờ Hà Ngọc Lan lại có súng!
Họ không thể hiểu dược, Hà Ngọc Lan không phải là cảnh sát, vậy làm sao cô ta có thể có súng?
Khi họ đang ngạc nhiên thì Hà Ngọc Lan đã bắn.
“Pằng pằng pằng!”
Ba phát súng nổ cùng một lúc, ba viên đạn bay về phía trán của ba kẻ buôn người.
Vừa rồi Lê Uy Long ra lệnh, nếu một kẻ buôn người nào đó đe dọa sự an toàn cá nhân của mọi người, cô có thể ra tay giết.
Bây giờ những kẻ buôn người này dám bắn vào Lê Uy Long, chỉ huy của cô, vậy thì sẽ phải bị giết!
Nếu cô không nổ súng ngay lập tức và để những kẻ buôn người này bắn phát thứ hai vào Lê Uy Long, nếu anh xảy ra chuyện gì thì cô sẽ thất nghiệp.
Tất nhiên, ba tên buôn người kia không thể có khả năng né đạn như Lê Uy Long, bọn chúng thậm chí còn không nhìn thấy đạn bay qua.
Do tốc độ của viên đạn quá nhanh nên thị lực của bọn chúng chắc chắn không thể nhìn thấy được.
“Á”
"Á!”
“Á!”
Với ba tiếng hét, trán của ba tên buôn người đã tóe máu và bị đạn xuyên thủng.
Một loạt thay đổi này quá nhanh, trước khi dừng xe lại, Ánh Hạ đã nhìn thấy ba tên buôn người bị bắn vào trán trước.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Hà Ngọc Lan trước đây, không biết cô ấy là ai, và tại sao cô ấy lại có súng.
Cô đang muốn bắt sống bọn buôn người này, nhưng không ngờ trong nháy mắt lại bị một nữ cao thủ bắn chết!
Lúc này, ba kẻ buôn người nổi tiếng đã ngã xuống đất, chết ngay lập tức.
Ban đầu bọn chúng định lừa mấy người Hà Ngọc Lan vào Thung lũng Hổ Sơn, sau đó chúng mới giết cô và Lê Uy Long, nhưng bọn chúng không ngờ rằng cuối cùng người chết lại là bọn chúng.
Thung lũng Hổ Sơn đã trở thành nơi chôn thây của bọn chúng.
Hoàng Minh Diệp vừa rồi bị Lê Uy Long đẩy xuống đất, không nhìn thấy Hà Ngọc Lan bắn ra. Cô đã nghe thấy ba tiếng súng, cô nghĩ đó là ba kẻ buôn người bắn, vì thế cô sợ hãi hét lên.
“Không sao rồi, mau ôm con của cô đi!” Lê Uy Long buông Hoàng Minh Diệp ra nói với cô.
Khi Hoàng Minh Diệp nghe Lê Uy Long nói như vậy, cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn thấy ba kẻ buôn người nổi tiếng đã ngã xuống đất, trên trán bọn chúng có một lỗ máu!
Còn chính đứa con của cô đã ngã bị xuống đất và đang sợ hãi và không ngừng khóc.
Cô lập tức ngạc nhiên, cô không biết chuyện gì đã xảy ra và tại sao lại như thế này
Lúc này, Hà Ngọc Lan đã chạy đến và bế đứa trẻ lên.
Hoàng Minh Diệp hoàn hồn, đứng dậy ngay lập tức và chạy về phía đứa trẻ. Cùng lúc đó Ánh Hạ cũng đã tiến tới hiện trường xảy ra vụ việc, dừng xe, sau đó nhanh chóng xuống xe đi về phía Hà Ngọc Lan.