"Anh có can đảm bắt nạt chị Dư Hân, đương nhiên tôi muốn đánh chết anh!" Triệu Đình Tuy hùng hồn nói.
"Anh là nhân viên khách sạn của tôi, tôi là ông chủ của anh, anh không thể đánh ông chủ được!" Phan Thiên nói.
"Anh là ông chủ thì thế nào? Người dám bắt nạt chị Dư Hân, cho dù là ai tôi cũng sẽ đánh như thường! Dù sao tôi cũng chỉ mới trực một ngày, công việc này tôi không làm!" Triệu Đình Tuy nói xong thì đá mạnh vào bụng của Phan Thiên.
"A..." Phan Thiên bị Triệu Đình Tuy đá trúng bụng, lập tức kêu thảm một tiếng, bay ngược ra phía sau.
Lúc ngã xuống đất, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, bụng như muốn đảo lộn. Cả ruột gan nội tạng dường như cũng muốn thay đổi vị trí, vô cùng đau đớn.
Trong lòng của hắn ta vô cùng đau buồn, lần trước cũng muốn quấy rối Chu Nhược Mai, lại bị Lê Uy Long đánh cho một trận tơi bời khói lửa, còn bị hủy đi gương mặt. Lần này hắn ta thấy mình sắp thành công rồi, kết quả nửa đường lại xuất hiện một tên nhóc miệng còn hôi sữa điên cuồng.
"Chị Dư Hân, chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Triệu Đình Tuy nói xong thì kéo tay của Chu Nhược Mai, muốn dẫn cô rời đi.
"Chờ tôi một chút." Ngô Vy đổ mồ hôi, đúng là trong mắt của Triệu Đình Tuy chỉ có chị Dư Hân của anh ta, đúng là bỏ mặc mình mà rời đi.
Triệu Đình Tuy dừng bước lại, hỏi: "Cô và chị Dư Hân là bạn của nhau sao?"
Ngô Vy lại đổ mồ hôi, chẳng lẽ anh ta không thấy mình và Chu Nhược Mai cùng nhau bị bắt đi sao? Nếu không phải là bạn thì sao bị bắt cùng nhau chứ?
Chưa đợi Ngô Vy trả lời, Chu Nhược Mai đã bước lên phía trước, nói: "Đúng thế, cô ấy là bạn của chị, em cũng phải cứu cô ấy ra ngoài."
"Được, cô ấy đã là bạn của chị thì hãy cùng đi đi!" Triệu Đình Tuy nói.
Ngô Vy cũng không nói gì thêm, lập tức đi theo Triệu Đình Tuy.
Nơi này là địa bàn của Phan Thiên, lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, nhất định phải nhanh chóng rời đi mới được.
Đi ngang qua tên vệ sĩ đã lấy đi điện thoại di động của Chu Nhược Mai và Ngô Vy, Chu Nhược Mai nói ra: "Chờ một lát."
"Còn chờ cái gì nữa?" Triệu Đình Tuy ngạc nhiên hỏi.
"Gã đã cầm điện thoại di động của chúng ta, chị muốn lấy điện thoại về." Chu Nhược Mai nói, mặc dù chiếc điện thoại đó cũng không có giá trị gì mấy, nhưng mà trong trong điện thoại di động có rất nhiều thứ quan trọng, bị mất sẽ rất phiền phức.
"Vậy thì cũng nên lấy lại điện thoại của hai người mới phải." Triệu Đình Tuy nói.
"Chị không dám lấy." Chu Nhược Mai nhìn thấy tên vệ sĩ kia mặc dù đã bị thương nhưng vẫn vô cùng hung dữ, cũng không dám lấy lại điện thoại di động của mình từ trên người gã.
Triệu Đình Tuy biết Chu Nhược Mai sợ hãi tên vệ sĩ này lại đột nhiên ra tay làm cô bị thương, vì thế anh ta đạp mạnh một đạp vào tim của gã vệ sĩ này.
"A..." Gã vệ sĩ kia kêu thảm lên một tiếng, phun mạnh ra một ngụm máu tươi, sau đó chết ngất.
Sau đó, Triệu Đình Tuy lấy điện thoại của Chu Nhược Mai và Ngô Vy trên người gã, giao cho hai người.
Còn những người vệ sĩ kia thấy Triệu Đình Tuy tàn bạo như thế thì bị dọa đến cả người run rẩy, thậm chí còn người còn nhắm hai mắt lại giả chết.
Sau khi Chu Nhược Mai và Ngô Vy cầm lại điện thoại của mình thì cũng nhanh chân bước theo Triệu Đình Tuy về phía thang máy.
Sau đó, ba người đứng ở chờ thang máy.
Chu Nhược Mai, Ngô Vy và Triệu Đình Tuy vừa đi vào thang máy, Phan Thiên đã quát những người hộ vệ kia: "Mau thông báo cho bảo vệ của khách sạn, ngăn bọn họ ở lầu một, đừng để cho bọn họ chạy!"