Vừa rồi chuyện Lê Uy Long đánh nhau với Hồ Nam đã nhanh chóng truyền tới tai Lưu Bảo Thông, Lê Hồng Ngọc và Kiều Vy.
Lưu Bảo Thông biết Lê Uy Long đánh nhau với một tên nước ngoài ở bệnh viện thì vội vàng chạy ra ngoài xem tình hình thế nào, kết quả thì.
Tuy anh là là bác sĩ quân đội, cũng có trách nhiệm bảo vệ an toàn giống như Lê Uy Long.
Lê Hồng Ngọc và Kiều Vy biết chuyện Lê Uy Long và một người nước ngoài đánh nhau thì cũng chạy từ phòng bệnh ra xem rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ Kiều Vy có thể bước xuống giường đi lại, chỉ cần mấy ngày nữa là có thể xuất viện.
“Anh Thiên, anh không sao chứ?” Lưu Bảo Thông chạy tới trước mặt lo lắng hỏi Lê Uy Long.
“Không sao, không phải lo lắng.” Lê Uy Long nói.
“Tôi nghe nói là tên nước ngoài đánh anh đang gọi người tới, có phải chuyện này là thật?” Lưu Bảo Thông hỏi tiếp.
“Đúng vậy.” Lê Uy Long nói.
“Chuyện đó, tên nước ngoài kia, là ai?” Lưu Bảo Thông hỏi tiếp.
“Chắc chắc có thực lực, anh ta không phải người bình thường.” Lê Uy Long nói.
“Vậy giờ phải làm sao?” Lưu Bảo Thông gấp gáp hỏi.
“Tôi đã gọi cho Thiên Thành đưa người tới.” Lê Uy Long nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Lưu Bảo Thông biết Lê Uy Long đã gọi cho Thiên Thành đưa người tới thì cũng yên tâm hơn.
Lúc này Lê Hồng Ngọc và Kiều Vy đi tới nơi xảy ra chuyện.
“Lê Uy Long, nghe nói vừa nãy anh đánh nhau với một người nước ngoài, chuyện này có đúng hay không?” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Đúng vậy.” Lê Uy Long không ngờ rằng chuyện đó lại truyền tới tai thầy giáo của mình.
“Tại sao cậu lại đánh nhau với anh ta?” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Vì anh ta không những chen lấn hàng mà còn nói ô nhục nước Đại Long chúng ta.” Lê Uy Long nói.
“Dám làm ô uế nước Đại Long chúng ta sao, vậy thì anh ta đáng bị đánh!” Lê Hồng Ngọc nói. Tuy cô chỉ là một người phụ nữ bé nhỏ nhưng đối với sự khinh miệt nước Đại Long, cô cũng sẽ không để mình Lê Uy Long đứng ra một mình.
Cô là một hiệu trưởng, lại là chủ nhiệm lớp Lê Uy Long, chắc chắn có tinh thần yêu nước vô cùng sâu đậm, nếu không có thì làm sao cô có thể dạy được một người bảo vệ đất nước xuất sắc?
“Đứng vậy! Không cho bọn họ xem một chút thì anh ta không biết nước Đại Long chúng ta lợi hại thế nào.” Lê Uy Long nói.
Ngay lúc này, cái tên Hồ Nam vừa bị Lê Uy Long đánh lúc trước mang theo sau người đàn ông nước ngoài có dáng vóc cao to, mặt hằm hằm sát khí xông vào!
Những người vây xung quanh xem kịch thấy khí thế dũng mãnh của mấy người nước ngoài thì sợ vội vã chạy.
Những người này vừa nãy còn đang nghĩ Hồ Nam đã đi thì không quay lại, không được xem một màn kịch hay. Thấy Hồ Nam đưa đến sáu tên người nước ngoài, vẻ mặt ai nấy cũng hằm hằm, đám người đứng xem biết lần này có kịch hay để xem.
“Chính là anh ta đánh tôi!” Từ xa Hồ Nam đã chỉ tay vào Lê Uy Long nói với sáu người kia.
Lưu Bảo Thông thấy đối phương đã dẫn người tới nhanh như vậy, trong lòng có hơi lo lắng. Không phải anh ta sợ mất mạng và chuyện anh ta lo lắng chính là không bảo vệ được cho Lê Uy Long.
Mình chết không sao, nhưng Lê Uy Long không thể xuất hiện bất kì chuyện ngoài ý muốn nào, dù là chuyện nhỏ nhất!
Thiên Thành đưa người từ quán bar tới cũng phải mất một chút thời gian, những tên nước ngoài này tới hơi nhanh, vượt qua dự liệu của anh ta.
Hồ Nam đưa tới là sáu tên lính đánh thuê, vừa rồi bọn họ đi loanh quanh dạo chơi mấy cửa hàng gần đây thì nhận được điện thoại gọi đến của Hồ Nam, bọn họ lập tức chạy tới, vì vậy nhanh hơn người của Thiên Thành một chút.
Bây giờ bọn họ không cần phải đánh chém giết gì, rảnh rỗi đến khó chịu, vì vậy mọi người quyết định đi dạo chơi.
Lê Uy Long thấy Hồ Nam đã đưa người tới thì lập tức chuẩn bị xông vào ứng chiến.
Nhưng, ngoài dự tính của Lê Uy Long, Hồ Nam và sáu người nước ngoài kia đi tới gần, đột ngột rút súng chĩa vào anh!