"Chị dâu thật sự có tài mạo song toàn đấy! Không nghĩ tới tài đánh cờ của cô ấy lại điêu luyện như thế!" Thiên Thành cảm thán nói.
"Lúc đầu tôi cũng không biết tài đánh cờ của cô ấy lại điêu luyện như thế, là nhờ đêm đó nhìn thấy cô ấy đánh cờ với ông lão kia mới biết." Lê Uy Long nói.
"Vợ của anh chỉ là thắng một ông lão bày quán bên vỉa hè thôi, có phải đang thiếu một chút thuyết phục hay không?" Hà Ngọc Lan nhắc nhở.
"Hà Ngọc Lan, cô có ý gì? Cô dám xem thường vợ của Soái tướng sao?" Thiên Thành có chút tức giận nói.
"Tôi không phải xem thường cô ấy, mà cảm thấy một ông lão bày cờ ở đầu đường, chỉ là một người chơi cờ bình thường mà thôi, căn bản không tính là cao thủ cờ tướng gì, càng không được gọi là bậc thầy cờ tướng, khả năng là rất nhiều người đều có thể chiến thắng ông ấy. Chị dâu có thể hạ ông ấy cũng không có gì lạ cả." Hà Ngọc Lan nói.
"Ừ, Hà Ngọc Lan, cô nói cũng rất có lý. Việc thắng một ông lão bày quán ở ven đường cũng hoàn toàn không có sức thuyết phục." Lê Uy Long nói.
"Anh Thiên, anh có thể hiểu được ý của tôi là tốt rồi. Tôi cảm thấy thế cờ này, chúng ta có thể chụp ảnh lại, sau đó mời bậc thầy cờ tướng đỉnh cao Long quốc của chúng ta đến phá giải là được rồi." Hà Ngọc Lan nói.
"Đề nghị của cô không tệ, nhưng vợ của tôi nói nói năm cấp ba cô ấy đã giành giải quán quân trong kỳ thi vua cờ cả nước. Giải thưởng này, hẳn là có một ít thuyết phục đi!" Lê Uy Long nói.
"A? Có cả chuyện này nữa hả?" Hà Ngọc Lan lập tức kinh ngạc.
"Đúng, là chính miệng cô ấy nói với tôi." Lê Uy Long nói.
"Chỉ là, kỳ thi tranh đấu vua cờ của cả nước, không biết chất lượng có cao hay không?" Hà Ngọc Lan hỏi.
"Đã có danh xưng là kỳ thi tranh đấu vua cờ của cả nước, tên như ý nghĩa, đây nhất định là giải đấu cờ tướng cao cấp nhất. Hẳn là tất cả các bậc thầy đỉnh cao trong nước đều đến dự thi." Lê Uy Long nói.
"Đáng tiếc ở nơi này điện thoại không có tín hiệu, không thì đã có thể lên mạng tra một chút là biết năm đó kỳ thi tranh đấu vua cờ của cả nước có cao thủ nào dự thi rồi." Một người ưu tú đặc biệt nói.
"Đúng vậy! Nếu như chị dâu có thể chiến thắng tất cả các bậc thầy đỉnh cao, trổ hết tài năng, thu được giải quán quân, vậy rõ nàng chính là cao thủ cờ tướng số một của Long quốc rồi." Lại một người ưu tú đặc biệt khác nói.
"Cái này trước tiên không vội, đợi chút nữa tra cũng không muộn. Hiện tại mọi người dùng di động chiếu vào thế cờ, chụp ảnh lại hẵng nói." Lê Uy Long nói.
"Được!"
Thế là đám người liền dùng di động chiếu vào cửa đá, Lê Uy Long dùng di động chụp một bức ảnh thế cờ trên cửa đá.
Chụp ảnh xong, Lê Uy Long liền dẫn đầu đám người rời đi.
Đi lên phía trên hang động, lập tức liền có người dùng điện thoại tra kỳ thi tranh đấu vua cờ của cả nước.
Sau khi tra một lát liền phát hiện, kỳ thi tranh đấu vua cờ của cả nước kia, tất cả các bậc thầy đỉnh cao của Long quốc đều đến dự thi, nhưng ngôi vị quán quân lại thuộc về một nữ sinh nhỏ tuổi nhất. Nữ sinh này, chính là Chu Nhược Mai!
"Anh Thiên, năm đó chị dâu tham gia kỳ thi tranh đấu vua cờ của cả nước kia, tất cả các bậc thầy đỉnh cao của Long quốc đều đến dự thi đấy!" Một người bộ đội đặc chủng phụ trách điều tra nói.
"Vậy là tốt rồi." Lê Uy Long nói.
"Năm đó chị dâu đoạt giải quán quân ngoài dự liệu của tất cả mọi người, được coi là nhân tố bất ngờ của giải đấu, được mệnh danh là thiếu nữ có thiên phú cờ tướng giỏi nhất, vua cờ số một của Long quốc." Bộ đội binh chủng kia lại nhấn mạnh.
"Nói như vậy, nếu như đến cả cô ấy cũng không thể phá thế cờ này, Long quốc cũng chẳng có ai có thể phá." Lê Uy Long nói.
"Có điều, từ khi chị dâu tham gia giải đấu kia, sau khi giành được chiến thắng liên tiếp tuyệt đối, chị ấy lại không tham gia bất kì giải đấu nào nữa. Rất nhiều người muốn thách đấu đều không có cơ hội. Vua cờ số một, từ đây mai danh ẩn tích, rất nhiều người đều bóp cổ tay thở dài, nói chị ấy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, không biết là chuyện gì đã xảy ra." Người ưu tú đặc biệt nói tiếp.