Lê Uy Long suy nghĩ lại cũng phải, Chu Nhược Mai chưa bao giờ leo xuống một cái hang sâu như vậy, anh không thể để cô đi mạo hiểm như thế này được.
Anh cảm thấy rằng mình một tay nắm dây, còn một tay kia ôm Chu Nhược Mai đi xuống cũng là rất khó khăn rồi, nếu như anh cõng cô trên lưng, cũng sẽ lo rằng cô không nắm chắc được mình, như thế cũng sẽ ngã xuống.
Do đó anh quyết định để Chu Nhược Mai đối mặt ôm lấy mình, như vậy lỡ như cô không giữ chặt được mình, anh còn có thể vươn tay ra ôm lấy cô.
Vì thế, anh liền nói: “Em ôm lấy anh, anh sẽ dẫn em đi xuống.”
“Ôm như thế nào?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Em đối mặt ôm lấy anh, nhớ là nhất định phải ôm chặt lấy anh.” Lê Uy Long nói.
“Làm như vậy thì ngại quá?” Khi Chu Nhược Mai tưởng tượng đến cảnh hai người đối mặt ôm lấy nhau, thân thể nhất định sẽ phải thân mật sáp lại gần, không khỏi cảm thấy đỏ mặt.
“Ngoài cách này ra, anh không còn có cách nào khác tốt hơn nữa. Em còn muốn cứu Nguyễn Tú Cẩm không?” Lê Uy Long nói.
“Đương nhiên là muốn, anh không phải là đang hỏi điều vô nghĩa sao? Nếu em không muốn cứu Nguyễn Tú Cẩm, thì em nửa đêm nửa hôm cùng anh chạy tới đây làm gì?” Chu Nhược Mai nói.
“Nếu em muốn cứu cô ấy, vậy thì hãy mau nắm bắt thời gian đi chứ. Chúng ta là hai vợ chồng rồi, ôm nhau thì có là gì, cũng đâu phải là chưa từng ôm đâu.” Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai chỉ đành phải đỏ mặt, mà ôm lấy cổ của Lê Uy Long.
“Em ôm như vậy không chắc đâu, đợi khi xuống tới đó thì rất dễ tuột tay rơi xuống.” Lê Uy Long nói.
“Vậy thì anh còn muốn làm như thế nào?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Em phải bắt ngang hai chân vào bên hông anh và kẹp chặt lại.” Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai cũng sợ sẽ ngã xuống dưới, chỉ đành phải dựa theo cách của Lê Uy Long mà làm. Hai chân cô dùng sức nhảy lên, sau đó bắt ngang hai chân vào bên hông Lê Uy Long, kẹp chặt vào eo anh, hai tay cũng ôm chặt lấy cổ anh.
Đây là lần đầu tiên hai người làm một tư thế ái muội như vậy, đều không khỏi cảm thấy xấu hổ. Nhưng bây giờ tình thế bắt buộc, họ cũng chỉ có thể gạt đi sự thẹn thùng của mình sang một bên.
Lê Uy Long lập tức dùng hai tay nắm lấy dây thừng, hai chân chống lấy vách hang, bắt đầu đi xuống hang động.
Hang động này sâu hơn năm mươi mét, Chu Nhược Mai cũng không dám nhìn xuống, cô chỉ biết ôm chặt lấy Lê Uy Long, dính vào người anh như một con bạch tuộc vậy.
Khi họ càng đi xuống, dưới hang động càng trở nên tối hơn, Chu Nhược Mai cảm thấy như thể mình đang đi tới một vực thẳm không đáy, càng ngày càng sợ hãi.
“Anh hãy cẩn thận đấy, tuyệt đối đừng ngã xuống dưới, nếu anh mà hại chết em, em làm ma cũng sẽ không tha cho anh đâu.” Chu Nhược Mai bởi vì sợ hãi, chỉ có thể nói chuyện để lấy thêm can đảm.
“Em yên tâm đi, chỉ cần em ôm chặt lấy anh, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.” Lê Uy Long nói.
“Em chắc chắn là sẽ ôm chặt lấy anh rồi, em chỉ sợ anh không cẩn thận mà tuột tay rơi xuống dưới kìa.” Chu Nhược Mai thật sự lo lắng Lê Uy Long sẽ tuột tay, nếu anh mà không cẩn thận tuột tay, thì cả cô và anh nhất định sẽ bị ngã chết mất.
Khi cô nghĩ đến mình còn là thiếu nữ tràn đầy sắc xuân, còn chưa từng nếm trải qua chuyện vợ chồng là như thế nào, nếu lỡ chết như thế này, thì đúng thật là uổng phí một đời người.