“Anh dám coi thường bố tôi sao?” Lương Tuấn Thịnh tức giận hỏi.
“Tôi coi thường bố anh thì làm sao? Chỉ là một kẻ hèn mọn đứng thứ năm, tôi còn không thèm để ông ta vào mắt.” Lưu Bảo Thông trả lời.
“Được, vậy tôi sẽ gọi bố tôi đến đây!” Lương Tuấn Thịnh nói, sau đó lôi điện thoại ra gọi điện cho bố mình.
Lê Hồng Ngọc thấy Lương Tuấn Thịnh đang bắt đầu gọi điện cho bố mình thì đột nhiên trở nên lo lắng. Cô ta nói với Lưu Bảo Thông: “Chúng ta mau đi thôi!”
“Đừng vội, tôi cũng có thể gọi người đến đây.” Lưu Bảo Thông nói.
“Anh định gọi điện thoại cho ai?” Lê Hồng Ngọc hỏi anh ấy.
“Gọi cho học sinh của cô, Lê Uy Long.” Lưu Bảo Thông nói.
“Anh gọi cho Lê Uy Long có tác dụng gì sao?” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Đương nhiên là có tác dụng rồi.” Lưu Bảo Thông nói, sau đó đi đến một góc rồi lôi điện thoại ra, gọi vào số điện thoại của Lê Uy Long.
Những người đang vây xem nhìn thấy Lưu Bảo Thông vung tay ra đánh ngã cái tên Lương Tuấn Thịnh này xuống đất thì rất sợ anh ấy. Khi nhìn thấy anh ấy qua đây, bọn họ đều vội vàng tránh xa anh ra.
Lúc này Lê Uy Long đã đi đến sân bay Nội Bài và đang trên đường quay trở về bằng chiếc xe chuyên biệt.
Khi anh ra khỏi sân bay cũng đã mở điện thoại ra rồi. Nhìn thấy Lưu Bảo Thông gọi điện thoại đến, anh ấn vào nút nghe.
“Đại Thông à, có chuyện gì vậy?” Lê Uy Long hỏi.
“Anh Thiên, khi tôi và cô giáo Dung, bác trai, bác gái đang ăn cơm ở trong quán ăn thì gặp phải Lương Tuấn Thịnh. Anh ta đã khiêu khích gây hấn với chúng tôi, lại còn nói những lời lỗ m ãng và sỉ nhục cô giáo Dung.” Lưu Bảo Thông nói.
“Lại gặp cái tên súc sinh này! Tình hình bây giờ thế nào rồi?” Lê Uy Long không ngờ cô giáo, người nhà của mình và Lưu Bảo Thông lại gặp cái tên súc sinh Lương Tuấn Thịnh khi đi ăn cơm ở bên ngoài.
“Tôi đã dạy dỗ anh ta và đánh gục đám người của anh ta rồi. Nhưng anh ta đang muốn gọi Lương Trọng đến đây, anh nghĩ xem chuyện này nên giải quyết như thế nào?” Lưu Bảo Thông hỏi.
“Ban đầu tôi đã sắp xếp Thiên Thành đi giải quyết hai bố con bọn họ. Bây giờ Lương Tuấn Thịnh lại gọi ông già của anh ta đến đây, vậy thì cứ dứt khoát nhân cơ hội này để bắt hai bố con bọn họ đi.” Lê Uy Long nói.
“Vâng, vậy sau khi bắt hai bố con bọn họ thì xử lý như thế nào?” Lưu Bảo Thông hỏi.
“Cứ thẳng thừng diệt trừ hai tên bại hoại đó, không cần xét xử.” Lê Uy Long nói.
Hiện nay nhóm chiến hạm của nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng đã đến gần vùng biển phía nam của Long Quốc, vì vậy Lê Uy Long không có thời gian để xử lý những chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh này. Cho nên anh đã ra lệnh tiêu diệt hai cha con Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh.
Đối với cái tên thanh niên hư đốn làm xằng làm bậy, hung hăng càn quấy như Lương Tuấn Thịnh, Lê Uy Long cảm thấy vô cùng căm ghét. Cái tên Lương Tuấn Thịnh này đã ép Kiều Vy phải nhảy lầu, mà bố của anh ta là một người chức cao vọng trọng không những không nghiêm khắc trừng phạt con trai mình, mà còn bao che cho anh ta. Hơn nữa ông ta còn giá họa cho Lê Hồng Ngọc, hại cô giáo của anh bị đuổi việc.
Sinh ra những đứa con không được giáo dục chính là lỗi sai của người làm bố. Để lại hai bố con súc sinh bại hoại đó trên thế gian này chính là một tai họa.
Bây giờ cuộc chiến lớn sắp bùng nổ, nếu như quân địch công kích vào Đà Lạ thì cũng sẽ dụ dỗ những loại này để phản bội. Nếu như vậy thì chi bằng diệt trừ bọn chúng, tránh để sau này bọn chúng bị mua chuộc mà phản bội.
“Vâng, tôi biết nên làm thế nào rồi.” Lưu Bảo Thông nói.
“Anh là quân y, bàn tay của anh dùng để cứu người, vì vậy anh không cần làm những chuyện giết người như thế nào. Tôi sẽ gọi điện thoại bảo Hà Ngọc Lan âm thầm qua đó xử lý.” Lê Uy Long nói.
“Không sao đâu, tay của tôi có thể cứu người thì cũng có thể giết người.” Lưu Bảo Thông nói.
“Anh phải chú ý đến hình tượng của mình. Anh chỉ cần bảo vệ cô giáo và bác trai bác gái thật tốt, ở bên cạnh ăn cơm cùng bọn họ là được rồi. Những chuyện khác không cần anh quản.” Lê Uy Long nói.
“vâng.” Lưu Bảo Thông chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của anh.
Khi Lưu Bảo Thông gọi điện cho Lê Uy Long, Lương Tuấn Thịnh cũng đang gọi điện cho gọi điện thoại cho ông già của anh ta, ông Lương Trọng.