Thành phố Đà Lạt, Hà Ngọc Lan đã đưa Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh tới một nơi hoang vu vắng vẻ, sau đó áp giải bố con bọn hắn xuống xe.
“Mấy người đem bố con tôi tới nơi này làm gì hả?” Lương Trọng có linh cảm không tốt.
“Đem mấy người tới nơi này bí mật xử tử.” Hà Ngọc Lan nói thẳng.
Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh nghe vậy sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
“Bí xử tử? mấy người không phải bắt cóc? Mấy người bắt cóc hai bố con tôi không phải vì tiền hả? Bí mật xử tử là sao?” Lương Trọng cảm thấy bọn bắt sẽ không nói bốn từ “bí mật xử tử này” vậy nên trong lòng đầy nghi ngờ.
“Ông nhầm rôi, bọn tôi không phải bắt cóc, bọn tôi là thành viên của đoàn thanh tra. Bố con các ông làm chuyện thất đức như vậy, tội nặng khó tha, vậy nên bí mật xử tử.” Hà Ngọc Lan thấy Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh sắp chết rồi, vậy nên nói cho bọn họ tại sao bọn họ chết.
“Cái gì? Mấy người là đoàn thanh tra? Sao tôi không nghe nói Đà Lạt có đoàn thanh tra?” Lương Trọng kinh hoàng hỏi
“Đoàn thanh tra bí mật điều tra, sao có thể cho các ông biết,” Hà Ngọc Lan nói.
“Tôi không tin, các cô chắc chắn đang đóng gải đoàn thanh tra.” Lương Trọng nói.
“Không cần biết ông có tin không. Dù sao bố con hai người đều phải chết, tôi không bắt buộc các ông phải tin. Chuẩn bị hành hình!” Hà Ngọc Lan lúc nghiêm túc không bao giờ nói đùa, lập tức hạ lệnh.
Hai thành viên đội đặc nhiệm lập tức áp Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh dưới đất, đồng thời ấn vai bọn họ xuống, hai người khác thì rút súng ra, nhắm vào đầu của Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh.
Thấy vậy, Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh bị dọa đến mức tiểu ngay tại chỗ.
“Đừng mà! Rốt cuộc tôi đã phạm tội gì? Tại sao muốn xử tử tôi?” Lương Tuấn Thịnh hét lên.
Hắn luôn kiêu ngạo, không để tâm việc gì, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình bị xử tử, mà ngày này còn đến nhanh như vậy.
“Cậu còn trẻ mà dựa vào thế lực của bố cậu, trong trường học làm xằng làm bậy, hủy hoại Kiều Vy, khiến cô bé nhảy lầu tự tử, đây là tội chết!” Hà Ngọc Lan nói.
“Nhưng mà tôi không thành công, hơn nữa Kiều Vy nhảy lầu cũng chưa chết!” Lương Tuấn Thịnh gào khóc thanh minh.
“Có những tội, không cần nạn nhân chết rồi mới coi là trọng tội. Tất cả hành vi của cậu, làm người ta phẫn nộ, gây ảnh hưởng xấu cực kỳ nghiêm trọng. Loại người như cậu, giữ lại chỉ mang tai họa, chẳng thà chết đi.” Hà Ngọc Lan nói.
Lương Tuấn Thịnh phút chốc cảm thấy mình như bị ngạt thở, quỳ sụp xuống dưới đất không thể bò dậy.
“Vậy tôi phạm tội gì mà muốn xử tử tôi?” Lương Trọng hỏi.
“Ông phạm tội quá nhiều, tội chồng tội. Chúng tôi đã điều tra rõ ràng, ông lạm dụng quyền lực mình làm rất nhiều chuyện xấu. Một trong số đó là ông biết rõ con trai mình phạm tội mà vẫn bao che nó, khiến một nữ sinh nhảy lầu tự tử, đổ tội cho cô giáo Lê Hồng Ngọc, khiến cô ấy chịu tội thay!” Hà Ngọc Lan nói.
“Cho dù các người là thành viên đoàn thanh tra cũng không có quyền được xử tử bí mật! Ai cho mấy người quyền lạm dụng tư hình?” Lương Trọng nói.
“Được, để hai người chết một cách rõ ràng, tôi sẽ nói cho mấy người biết, đây là mệnh lệnh của hộ soái Lê Uy Long!” Hà Ngọc Lan nói.
“Cái gì? Hộ soái Lê Uy Long?” Lương Trọng kinh ngạc tột đỉnh, ông ta nằm mơ cũng không Lê Uy Long là hộ soái!