Uông Tiêu xuất thân là một hộ soái của Việt Nam, được hơn mười chiếc xe đi trước và sau hộ tống đến sân bay của Long Cung, nhằm ngăn ngừa người khác tấn công Uông Tiêu.
Người phụ trách lái xe thấy có người chặn đường, vội vàng dừng xe.
Người lái xe lập tức rút súng chĩa vào những người đang chặn đường.
Bởi vì, hộ soái đang trên xe, bọn họ lại dám ngang nhiên chặn đầu xe, chắc hẳn là nhân vật nguy hiểm, thế lực đó đang uy hiếp đối với sự an toàn của Uông Tiêu.
Uông Tiêu vừa thấy liền nhăn mày, nhìn thấy có người chặn đường, một người đàn ông lớn tuổi mặc trên người bộ vest màu xám, còn lại là những người đàn ông trung niên mặc đồ đen màu đen.
Nhìn thấy ông lão mặc bộ vest màu trắng, Uông Tiêu liền tức giận.
Bởi vì lão già này, không ai khác chính là quản gia của bố ruột của anh ta, quản gia nhà họ Long tên Thạch Khương!
Thạch Khương nhìn thấy đoàn xe của Uông Tiêu đã dừng lại, hộ vệ trong xe cũng đang chĩa súng về phía ông ta, vội vàng quỳ xuống.
Những hộ vệ trên xe thấy Thạch Khương cùng đám người của ông ta quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không hề thả lỏng cảnh giác, vẫn cầm súng chĩa về phía họ như cũ.
"Chào cậu chủ!" Thạch Khương quỳ trên mặt đất, lớn tiếng hô to.
"Chào cậu chủ!" Một đám người đàn ông trung niên mặc tây trang cũng đồng thanh kêu lớn.
"Cậu chủ cái gì, mau cút đi!" Uông Tiêu ngồi trên xe, giận dữ hét lên.
"Cậu chủ, đã mười ba năm rồi, mong cậu theo chúng tôi về đi!" Thạch Khương nói.
"Về nhà? Nhà của tôi ở thành phố phía Nam!" Uông Tiêu nói.
"Cậu chủ, nhà của cậu là nhà họ Long, chuyện cũng đã xảy ra mười ba năm, lòng oán hận, cũng đã nên được rũ bỏ xuống. Hiện tại nhà họ Long đang bị xâu xé, cần cậu về giải quyết mọi việc, mong cậu có thể trở về cùng chúng tôi!" Thạch Khương nói.
"Quay về nhà họ Long xử lý mọi chuyện? Tôi đường đường là một hộ soái, danh tiếng vang xa khắp nơi, nước Việt Nam rộng lớn này còn chờ tôi chủ trì, ông lại dám bảo tôi trở về nhà họ Long nhỏ bé đó để giải quyết mọi chuyện? Ông uống nhầm thuốc sao?" Uông Tiêu nói một cách độc đoán.
Anh ấy biết nhà họ Long có người nhận chức trong quân đội, nên đã sớm biết anh giữ chức vụ hộ soái. Hiện tại trong tay anh ấy lại nắm giữ binh quyền, được Long chủ trọng dụng một lần nữa, chắc chắn nhà họ Long cũng đã nghe nói đến. Nếu không, nhà họ Long sẽ không phái Thạch Khương đến gặp anh ấy mong anh ấy quay trở về.
Thạch Khương nghe Uông Tiêu nói như vậy, sắc mặt liền trở lên khó coi. Chính như những gì anh ấy đã nghĩ, Uông Tiêu đang là hộ soái của đất nước, nắm trong tay hàng vạn binh lính, để cho anh ấy quay trở về nhà họ Long lãnh đạo, như vậy sẽ có ích đối với nhà họ Long.
"Mười ba năm trước, nhà họ Long các người để mặc tôi và mẹ quỳ gối trước cửa, khóc lóc cầu xin, nhưng các người vẫn vô tâm đuổi đi. Nhà họ Long các người chê thân phận của mẹ tôi thấp hèn, không xứng đáng làm dâu nhà họ Long. Mà tôi, chính là được người phụ nữ có thân phận thấp hèn đó sinh ra, cũng chẳng xứng đáng làm con cháu nhà họ Long."
Nhà họ Long đã không để ý đến việc tôi và mẹ đã phải khổ sở thế nào để cầu xin các người, các người lại còn tuyệt tình đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Long! Lúc đó chắc chắn nhà họ Long không thể ngờ được, loại người thấp hèn mà các người đuổi đi, một ngày nào đó lại trở lại Việt Nam nắm giữ chức hộ soái đúng chứ?"
"Hiện tại, nhà họ Long đang rơi vào cảnh hỗn loạn, lại thấy tôi đang giữ chức hộ soái, chính vì vậy mới muốn tôi quay lại nhà họ Long, các người xem Uông Tiêu tôi là cái gì? Chẳng lẽ các người còn tưởng rằng, Uông Tiêu tôi, hiện giờ còn có thể quay về nhà họ Long sao?"
"Năm đó, sau khi tôi và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà họ Long phiêu bạt khắp nơi, không có chốn dung thân, chịu biết bao nhiêu là tủi nhục khiến cho mẹ tôi buồn rầu mà qua đời! Nỗi oán hận này đừng nói là mười ba năm, cho dù là cả đời tôi cũng không quên!"
Nhắc tới nhà họ Long, Uông Tiêu lại không thể không nhớ đến cảnh bị đuổi ra khỏi nhà vào mười ba năm trước, trong lòng anh ấy liền bùng lên ngọn lửa hận thù, càng nói càng tức.
"Cậu chủ lớn, hiện tại ông chủ cũng đã biết năm đó mình làm sai, mong cậu tha thứ, xin cậu bỏ qua những ân oán trước đây, quay về nhận tổ tông! Thứ chảy trong người cậu dù gì cũng là dòng máu của nhà họ Long..." Thạch Khương nói.