"Lê Uy Long không ở nhà à, vậy anh ấy đi đâu rồi?" Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
Vừa rồi cô ấy vẫn luôn ở trong phòng gõ chữ, Chu Nhược Mai trở về cũng không nói chuyện Lê Uy Long đã ra ngoài cho cô ấy biết, cho nên cô ấy cũng không biết đêm nay Lê Uy Long không có ở nhà.
"Tớ cũng không biết!" Chu Nhược Mai nói.
"Chẳng lẽ cậu không gọi điện thoại hỏi anh ấy à!" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Tớ gọi từ lâu rồi, nhưng không gọi được, anh ấy đã tắt máy." Chu Nhược Mai nói.
"Thế mà anh ấy lại tắt máy, đêm không về ngủ, có vấn đề!" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Có thể có vấn đề gì?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Trước tiên tớ hỏi cậu, trong khoảng thời gian tớ không có ở biệt thự, cậu và Lê Uy Long có làm chuyện ấy không?" Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
"Cậu nói chuyện ấy là chuyện gì? Tớ không rõ cậu đang nói gì." Chu Nhược Mai có chút đỏ mặt nói.
"Đừng có mà giả ngu, tớ biết cậu hiểu tớ đang nói gì." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Tớ... Tớ không có làm chuyện ấy với anh ấy!" Chu Nhược Mai nói lắp, cô đành phải nói rõ sự thật.
"Cuối cùng thì cậu làm sao vậy? Tớ dọn ra ngoài ở đã một đoạn thời gian rất dài rồi, thế mà hai người còn không làm chuyện ấy, tớ thật sự bó tay với hai người luôn đó." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Tớ không làm gì hết! Hai ngày trước tớ rất muốn cho anh ấy, thế nhưng hết lần này tới lần khác kinh nguyệt tới rồi. Hôm nay kinh nguyệt mới vừa hết, đúng lúc anh ấy lại không có ở nhà." Chu Nhược Mai đỏ mặt nói.
"Vậy trước kỳ kinh nguyệt cũng không làm sao?" Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
"Chuyện này, một lời khó nói hết!" Chu Nhược Mai nói.
"Được, tớ không muốn nói chuyện này nữa. Tớ hỏi cậu, Lê Uy Long đã kết hôn với cậu ba năm, anh ấy chưa từng qua đêm không về ngủ, vả lại còn tắt máy đúng chứ?" Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
"Từ trước đến giờ không có, ngoại trừ lần trước đi chiến đấu ở phía Tây." Chu Nhược Mai nói.
"Vậy là đúng rồi. Tớ cho cậu biết, hiện tại Lê Uy Long đêm không về ngủ, ngay cả điện thoại cũng tắt máy, nhất định là ra ngoài ăn chơi trác táng!" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Không thể nào! Lê Uy Long không phải loại người như vậy!" Chu Nhược Mai rất khẳng định nói.
"Tớ cũng biết hẳn là anh ấy không phải loại người như vậy. Nhưng cậu có nghĩ tới hay không, anh ấy đã hai mươi sáu tuổi! Hai người kết hôn đã ba năm rồi, thế mà còn không làm chuyện ấy, cậu có thể chịu được, nhưng một người đàn ông bình thường hai mươi sáu tuổi chưa hẳn có thể chịu được!" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Cậu đừng suy đoán linh tinh, ly gián tình cảm vợ chồng chúng tớ, tớ tin tưởng anh ấy sẽ không phản bội tớ." Chu Nhược Mai nói.
"Được, vậy tớ không nói, để tránh cậu cho rằng tớ có ý không tốt." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Không phải tớ có ý đó. Tớ cảm thấy Lê Uy Long có chuyện rất quan trọng muốn đi làm, cho nên mới tắt máy điện thoại, vì thế xin cậu đừng đoán mò." Chu Nhược Mai nói. Cô biết Lê Uy Long là tướng ba sao, cô tin tưởng anh có chuyện bí mật cần phải làm.
"Anh ấy có thể có chuyện quan trọng gì?" Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
"Tớ cũng không biết. Nhưng cậu cũng biết, Lê Uy Long đã từng nói với chúng ta, anh ấy là tướng ba sao. Việc anh ấy muốn làm đều là chuyện bí mật, làm sao anh ấy có thể nói với chúng ta được?" Chu Nhược Mai nói.
"Ờ đúng, suýt nữa tớ quên mất chuyện này, xem tớ viết tiểu thuyết cả ngày ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng quên mất. Không được, không được, tớ thật muốn ra ngoài thư giãn một tí mới được. Không thì cả ngày cứ ở lì trong nhà, sớm muộn tớ cũng sẽ bị ngu muội." Nguyễn Tú Cẩm nói.
Lần trước từ núi Hổ Sơn trở về, Lê Uy Long ở trên xe nói cho Chu Nhược Mai anh là tướng ba sao, Nguyễn Tú Cẩm cũng ở trên xe, cho nên cô ấy cũng biết Lê Uy Long là tướng ba sao.
"Quên đi thôi, một cô gái như cậu chạy tới chỗ kia không thích hợp." Chu Nhược Mai nói.
"Ai nói tớ đi một mình, tớ muốn cậu đi cùng mà!" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Không được, tớ thân là tổng giám đốc Tập đoàn Galaxy, làm sao có thể đến chỗ vàng thau lẫn lộn như vậy được? Nếu truyền đi sẽ có ảnh hưởng không tốt! Tớ phải chú ý hình tượng thục nữ của mình!" Chu Nhược Mai quả quyết từ chối.