"Hy vọng là tôi nghĩ nhiều rồi!" Hà Ngọc Lan cũng cảm thấy suy nghĩ của mình không phù hợp thực tế, nếu như Chu Nhược Mai muốn vượt tường, cũng sẽ không chở theo Nguyễn Tú Cẩm đi cùng. Chuyện như vượt quá giới hạn này nhất định phải tự mình lén lút đi.
"Chắc chắn là cô đã suy nghĩ nhiều! Hộ soái thân là hộ soái bảo vệ đất nước oai phong một cõi, chính là hạc trong bầy gà, có nhiều người phụ nữ muốn muốn gả cho anh ấy cũng không có cơ hội. Vợ hộ soái có ông chồng ưu tú thế này, làm sao lại vượt quá giới hạn được?" Thiên Thành nói.
"Mặc dù hộ soái là hạc trong bầy gà, nhưng anh ấy không hiểu chuyện tình cảm, anh ấy chính là một thẳng nam sắt thép. Vả lại vợ hộ soái cũng không biết thân phận thật sự của anh ấy, vượt quá giới hạn cũng không phải không được." Hà Ngọc Lan nói.
"Được rồi, chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa. Nhất định là vợ hộ soái quá nhàm chán nên mới đi ra ngoài chơi một chút với Nguyễn Tú Cẩm." Thiên Thành nói.
"Ừm, chỉ mong bọn họ sẽ không gây thêm phiền phức cho chúng ta!" Hà Ngọc Lan nói.
Chỉ chốc lát, đoàn xe của Thiên Thành đã đuổi kịp xe của Chu Nhược Mai.
Vì không làm ảnh hưởng đến Chu Nhược Mai, đội xe của Thiên Thành giữ một khoảng cách với chiếc Lamborghini của Chu Nhược Mai.
Lúc này, Chu Nhược Mai ngồi trong Lamborghini.
"Tú Hằng, tớ vẫn lo lắng đến nơi như quán bar sẽ có người nhận ra tớ, chúng ta vẫn nên đổi chỗ khác thôi!" Chu Nhược Mai nói.
"Nhận ra thì thế nào? Chúng ta đâu có đi làm trộm, cũng không phải đi lén lút yêu đương, chúng ta chỉ đi uống một chút rượu. Chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không được sao?" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Đi thì đi, nhưng tớ thân là Tổng giám đốc Tập đoàn Galaxy - tập đoàn lớn nhất Thành phố Đà Lạt, mà tớ lại đi đến quán bar, sợ truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt!" Chu Nhược Mai nói.
"Ai quy định Tổng giám đốc là không thể đến quán bar chứ? Tớ còn là tác giả nổi tiếng, hàng chục ngàn độc giả đều biết tớ, danh tiếng của tớ không nhỏ hơn cậu, tớ còn không sợ. Gần đây vì cạn ý tưởng, đổi mới chậm, không ít độc giả nói đã khiêng con dao dài bốn chục mét đuổi giết tớ trên đường." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Không thể nào, nghiêm trọng như vậy à!" Chu Nhược Mai ngạc nhiên nói.
"Cậu cho rằng nếu như tớ không tăng tốc độ viết truyện lên, tớ có thể sẽ bị độc giả chém chết." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Vậy tớ đi chung với cậu, chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Lỡ như bọn họ coi tớ thành cậu, chặt nhầm người làm sao bây giờ?" Chu Nhược Mai nói.
"Cậu cũng không cần lo lắng quá mức, bây giờ còn chưa đạt tới mức đó. Mặc dù bọn họ nói đã khiêng dao đợi ở trên đường, nhưng có thể là đùa giỡn. Sau khi đêm nay có được linh cảm, ngày mai tớ sẽ tăng tốc đổi mới, làm giảm nhiều người tức giận." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Bây giờ tớ mới biết, hóa ra viết tiểu thuyết cũng là một nghề nguy hiểm, lúc nào bị chém cũng không biết." Chu Nhược Mai nói.
"Cho nên nói, đêm nay nhất định cậu phải đi đến quán bar với tớ. Chỉ có quán bar, mới có thể làm cho tinh thần buông lỏng, điều chỉnh trạng thái." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Được, vì để cậu không bị độc giả chém, tớ chỉ có thể liều mình giúp cậu." Chu Nhược Mai nói.
"Đây thật sự không đáng là bao, nhưng cậu thật sự là bạn thân của tớ." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Còn cần phải nói à, nhận được tiền bản thảo nhớ mời tớ ăn tiệc là được." Chu Nhược Mai nói.
"Không thành vấn đề." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Chúng ta đi quán bar nào đây?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Đến quán bar Hải Đường đi, nghe nói quán bar Hải Đường tương đối tốt." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Được, vậy đến quán bar Hải Đường." Chu Nhược Mai nói.
Chu Nhược Mai lái đến quán bar Hải Đường, sau khi đậu xe xong mới bước vào quán bar với Nguyễn Tú Cẩm.
Lúc Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đi vào quán bar, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng ở ven đường lấy ra điện thoại, lặng lẽ gọi một cú điện thoại.