“Vừa nãy Lê Uy Long hôn Hà Ngọc Lan một cái, đúng không? Bây giờ phạt anh ấy hôn cậu một trăm lần bù đắp lại!” Nguyễn Tú Cẩm hưng phấn nói.
Lê Uy Long sững sờ, không ngờ Nguyễn Tú Cẩm có thể nghĩ ra một cách giải quyết hay đến vậy!
Còn Chu Nhược Mai thì đỏ mặt, hơi giận dỗi nói: “Cậu nghĩ ra biện pháp xấu xa gì vậy hả! Tớ thấy não cậu bị úng nước thật rồi! Cái này thì trừng phạt chỗ nào, để anh ấy hôn tớ thì thành ra là phần thưởng rồi còn gì!”
“Ngoại trừ cách này ra thì thực sự tớ chẳng nghĩ ra được cách gì hay cả! Dù sao thì hai người cũng là vợ chồng mà, hôn một cái cho tớ xem nào!”
“Cậu đừng quậy nữa, bây giờ tâm trạng tớ không tốt, cậu mang sầu riêng ra cho tớ ăn đi!” Tuy Chu Nhược Mai muốn hôn Lê Uy Long một cái thật đấy nhưng chắc chắn sẽ không mặt dày tới mức làm chuyện này ngay trước mặt Nguyễn Tú Cẩm!
Bây giờ tâm trạng cô không tốt, lại thèm ăn sầu riêng của Nguyễn Tú Cẩm.
Đương nhiên cô không thực sự muốn bắt Lê Uy Long quỳ sầu riêng, vừa nãy đưa ra ý kiến đó chỉ muốn dọa anh một chút mà thôi.
Cô biết Lê Uy Long là một vị tướng ba sao, nếu như để anh đường đường là một vị tướng ba sao mà phải quỳ sầu riêng thật thì truyền ra ngoài sẽ khiến anh mất hết thể diện, cũng sẽ khiến mọi người cười vỡ bụng mất.
Thân làm vợ của tướng ba sao, đương nhiên cô phải quan tâm tới thể diện của Lê Uy Long rồi.
“Lê Uy Long, anh còn đứng ngây ra đấy làm gì? Vợ anh muốn ăn sầu riêng kìa, còn không mau đi lấy sầu riêng ra cho cô ấy ăn đi!” Nguyễn Tú Cẩm nói với Lê Uy Long.
“Được, tôi đi ngay đây.” Lê Uy Long như được tha tội, anh chạy đi lấy quả sầu riêng mà Nguyễn Tú Cẩm mua ra ngay tức khắc.
Lê Uy Long đang chuẩn bị dùng dao bổ sầu riêng thì đột nhiên Chu Nhược Mai lên tiếng: “Từ từ đã!”
“Dư Hân, lại làm sao nữa?” Lê Uy Long hỏi.
“Em nghĩ ra biện pháp trừng phạt anh rồi.” Chu Nhược Mai nói.
“Phạt thế nào?” Lê Uy Long hỏi tiếp.
“Em phạt anh phải dùng tay không bổ sầu riêng, không được dùng dao!” Chu Nhược Mai nói.
“Không thành vấn đề.” Lê Uy Long nói dứt câu thì đặt dao xuống, sau đó hai tay dùng lực một chút, tách quả sầu riêng ra.
Dựa vào thực lực của anh thì tay không bổ sầu riêng chỉ là một việc cỏn con mà thôi.
Sau đó, Lê Uy Long đưa múi sầu riêng cho Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm ăn.
Chuyện này cứ trôi qua như thế.
…
Đánh bóng một lúc thì cả ba người đều đổ mồ hôi nhễ nhại, sau đó, ba người về phòng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo.
Lê Uy Long bắt đầu nấu cơm.
Bởi vì Lê Uy Long đã đưa một trăm vệ sĩ tới bảo vệ xung quanh căn biệt thự nên anh gọi điện thoại cho Thiên Thành để anh ấy dẫn hai mươi lính đặc chủng về khách sạn nghỉ ngơi, đến nửa đêm thì quay lại thay ca.
Bởi vì mấy người Thiên Thành bảo vệ Chu Nhược Mai cả một ngày trời cũng rất mệt rồi.
Sau khi ăn cơm tối xong thì Nguyễn Tú Cẩm lại trở về phòng gõ chữ viết truyện.
Lê Uy Long và Chu Nhược Mai ở lại phòng khách xem tivi.
Đồng hồ chỉ chín giờ tối, Lê Uy Long không nhịn được nữa bèn hỏi Chu Nhược Mai: “Dư Hân à, cái kia của em, ờ, cái kia hết chưa?”
“Cái kia là cái gì hả? Em chẳng hiểu anh đang nói gì hết!” Chu Nhược Mai nói.
“Kỳ kinh nguyệt của em đã hết chưa?” Lê Uy Long đỏ bừng cả mặt.
Nhất thời, mặt Chu Nhược Mai cũng ửng hồng, cô liếc Lê Uy Long một cái, sau đó xấu hổ cúi đầu xuống, ngại ngùng nói: “Anh thật đáng ghét quá đi, hỏi cái đó làm gì hả?”