Lúc này, tại bộ chỉ huy Đà Lạt.
"Tổng đốc, hiện tại luật pháp quốc tế hạn chế không thể sử dụng tên lửa tầm xa, đối với chúng ta rất bất lợi! Nếu có thể sử dụng tên lửa tầm xa, khi hạm đội của địch đến gần vùng biển phía nam nước ta, chúng ta có thể dùng tàu dẫn đường tiêu diệt chiến hạm của bọn họ". Hổ soái trấn nam Trần Kiệt nói.
"Không thể dùng tên lửa tầm xa cũng rất có lợi. Nếu như có thể sử dụng tên lửa tầm xa, bọn họ cũng có thể dùng chúng để phá hủy chiến hạm của chúng ta. Bây giờ không thể sử dụng, sức phá hoại của chiến tranh cũng giảm bớt phần nào, sẽ không khiến những người dân vô tội phải chết oan.” Lê Uy Long nói.
"Không thể sử dụng tên lửa tầm xa, thế bây giờ chúng ta có cần thay đổi chiến lược để đối phó với bọn chúng hay không?” Trần Kiệt hỏi.
“Ừm, chúng ta phải thay đổi sách lược ứng chiến.” Lê Uy Long nói.
“Chúng ta nên điều chỉnh như thế nào?” Trần Kiệt hỏi.
“Trước hết, để cho hai nhóm chiến hạm rút về vùng biển của chúng ta, đừng thủ ở vùng biển tuyến đầu.” Lê Uy Long nói.
"Tại sao phải rút? Một khi hạm đội của chúng tôi đã rút khỏi tiền tuyến biển phía nam, hạm đội của quân địch sẽ tiến vào vùng biển nước ta một cách thuận lợi, đánh thẳng vào thành phố Đà Lạt, thành phố Bắc Giang.” Trần Kiệt nói.
"Lần này nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng tiến công mạnh mẽ, chúng nhất định sẽ phái quân đội tinh nhuệ và hạm đội tối tân nhất của chúng. Nếu tàu chi ến của chúng ta chiến đấu với chúng ở tuyến đầu trên biển, nhất định sẽ thua cả hai bên và thiệt hại nặng nề."
"Trước đây có thể sử dụng tên lửa tầm xa thì tốt, chúng ta có thể bắn tên lửa phá hủy tàu chi ến của chúng. Bây giờ không thể sử dụng, cho nên phải rút về trước, dụ địch vào trong.” Lê Uy Long nói.
Trần Kiệt bỗng dưng ngộ ra, nói: "Tôi hiểu rồi, tổng đốc muốn kẻ địch tiến vào vùng biển của nước ta, trong phạm vi mà vũ khí trên mặt đất của chúng ta có thể bao phủ được để quyết chiến với chúng, đúng không?"
"Không sai, thay vì quyết chiến với bọn chúng trên lãnh hải tiền tuyến của chúng ta, chi bằng để bọn chúng đến phụ cận rồi mới quyết chiến. Đến lúc đó, chúng ta sẽ chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, càng có kế hay để tiêu diệt chúng trong vùng biển của chúng ta. "Lê Uy Long nói.
"Hổ soái Thiên không hổ danh là hổ soái bảo vệ đệ nhất, dụng binh như thần, tại hạ bái phục!", Trần Kiệt nói.
“Đối với hải chiến, tôi vẫn chưa thành thạo lắm, còn hổ soái Trần là hổ soái trấn nam, sở trường là hải chiến, còn mong hổ soái Trần giúp đỡ nhiều thêm, đưa ra nhiều kế sách hay.” Lê Uy Long nói.
"Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ Tổng đốc, đánh thắng trận chiến lần này." Trần Kiệt nói.
“Được, đối với trận chiến lần này, hổ soái Kiệt có kiến nghị gì không?” Lê Uy Long hỏi.
"Tôi cảm thấy, sau khi chiến hạm bên ta rút về, chúng ta có thể chôn một số vũ khí dưới vùng biển trước, đợi khi tàu c hiến của đối phương đi vào, chúng ta sẽ dùng vũ khí dưới vùng biển đó tấn công khi bọn chúng đến." Trần Kiệt nói.
"Chiến lược này rất thông minh. Chỉ là, bọn họ có lẽ cũng sẽ thăm dò được vũ khí dưới biển của chúng ta!" Lê Uy Long nói.
"Vũ khí ngầm dưới biển, bọn họ có thể thăm dò được, nhưng có một số vũ khí khá tiên tiến, bọn họ không thể dò ra được. Vũ khí dưới biển của chúng ta cho dù không thể tạo thành sức tấn công hủy diệt đối với bọn chúng, nhưng cũng có thể khiến tàu chi ến của chúng bị tổn hại nhất định." Trần Kiệt nói.
"Được, vậy cứ làm theo kế hoạch của anh, nhân lúc quân địch vẫn chưa đến nơi, sau khi tàu chi ến của chúng ta rút về, lập tức cho người giấu vũ khí dưới vùng biển của chúng ta." Lê Uy Long nói.
"Bây giờ tinh thần quân ta đang vững vàng, ý chí chiến đấu mạnh mẽ, đột nhiên bảo tàu ch iến của chúng ta rút lui, tôi lo là sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của bọn họ". Trần Kiệt nói.
"Cái này anh không cần lo lắng, quân nhân lấy việc phục tùng theo mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng, bọn họ sớm muộn gì cũng hiểu. Có một sự chiến thắng gọi là rút lui, chiến lược rút lui này của chúng ta là để giảm thiểu thương vong cho quân ta, trả cái giá thấp nhất để tiêu diệt toàn bộ quân địch. ”Lê Uy Long nói.
"Nhưng vẫn còn một vấn đề khác, chiến hạm của chúng ta không chiến mà rút, dân chúng sẽ tưởng rằng chúng ta sợ hãi mà chuồn, không nổ pháo thì sẽ mất đi vùng biển, đến lúc đó chúng tôi có thể sẽ bị mắng vì không phản đốn tướng quân." Trần Kiệt nói.