“Nếu đã là như vậy thì để mình đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra nhé!” Chu Nhược Mai biết mình đã hiểu lầm Nguyễn Tú Hằng, cũng cảm thấy cực kỳ áy náy, vì để an toàn thì vẫn nên đưa Nguyễn Tú Hằng tới bệnh viện chữa trị, ngộ nhỡ thật sự trúng phải độc của thuốc trừ sâu thì sao!
“Đợt một lát, tớ bị tào tháo đuổi rồi, phải đi vệ sinh đã.” Nguyễn Tú Hằng nói xong thì vội vã chạy vào trong nhà vệ sinh.
mười giây sau, Nguyễn Tú Hằng mặt mũi thoải mái đi ra từ trong nhà vệ sinh.
“Tú Hằng, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?” Chu Nhược Mai thấy Nguyễn Tú Hằng ra ngoài thì quan tâm hỏi.
“Thoải mái hơn nhiều rồi. Không sao rồi, không cần đi bệnh viện nữa.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Bụng cậu đau như vậy hóa ra là bị tào tháo đuổi à!” Chu Nhược Mai nói.
“Ừ, ít ăn dưa chuột sống lại sẽ tốt hơn, quá dễ dàng tiêu chảy rồi!” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Lúc nãy cậu dọa chết tớ rồi, tớ còn tưởng cậu không chịu được cô đơn, dùng dưa chuột tự hại mình đấy.” Chu Nhược Mai nói.
“Cậu bi3n thái vừa thôi, mới nhìn thấy nửa quả dưa chuột thì đã loạn cào cào hết cả lên, tớ đúng là phục cậu! Cậu không đi viết tiểu thuyết đúng là đáng tiếc, tớ xin chịu thua, tớ quá là thấp kém!” Nguyễn Tú Hằng cảm thán.
“Cậu đừng khiêm tốn nữa, tớ sao so với cậu được! Lần trước tớ cũng chỉ nhờ Lê Uy Long giúp tớ nặn một cái mụn, lúc ấy cậu cũng hiểu nhầm còn gì?” Chu Nhược Mai nói.
“Haha, vậy hai chúng ta coi như hòa nhé, sàn sàn cỡ nhau, không phân trên dưới, đều bi3n thái hết!” Nguyễn Tú Hằng nói.
Lê Uy Long ở ngoài cửa nghe lén đều nghe không hiểu Chu Nhược Mai với Nguyễn Tú Hằng đang nói về cái gì, cảm thấy bản thân càng nghe càng không còn thuần khiết nữa, nên anh chỉ còn cách lặng lẽ rời khỏi đó, quay về phòng của mình nghỉ ngơi.
“Nhược Mai, lúc nãy cậu với Lê Uy Long ban đêm chạy vào trong rừng cây làm cái gì vậy? Ở trên giường chẳng phải thoải mái hơn ư?” Nguyễn Tú Hằng hiếu kỳ hỏi.
“Cậu… Cậu biết tớ với Lê Uy Long đi đến rừng cây?” Chu Nhược Mai kinh ngạc hỏi.
“Ừ, nửa đêm tớ tỉnh dậy đúng lúc nhìn thấy cậu với Lê Uy Long đi vào trong rừng cây.” Nguyễn Tú Hằng thật thà nói lại.
“Cậu đừng hiểu lầm, tớ với Lê Uy Long nửa đêm vào trong rừng cây là để luyện kiếm pháp với anh ấy.” Chu Nhược Mai nói.
“Gì cơ? Hai người các cậu nửa đêm vào trong rừng cây chỉ để luyện kiếm á?” Nguyễn Tú Hằng hoảng hốt hỏi.
“Đúng vậy, lẽ nào cậu không nhìn thấy Lê Uy Long cầm trên tay thanh kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu sao?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Tớ tưởng anh ấy cầm kiếm đi là để phòng thân, không ngờ các cậu lại đi vào trong rừng cây luyện kiếm, hại tớ nhất thời tâm huyết dâng trào, khiến nam nữ chính trong tiểu thuyết của tớ cũng đi vào trong rừng cây! Chết rồi, nữ chính của tới đã bị đẩy ngã rồi, chắc chắn sẽ mất đi lực hấp dẫn, có lẽ mất hết một nửa lớn độc giả ấy chứ!” Nguyễn Tú Hằng khóc không ra nước mắt.
“Ai bảo suy nghĩ của cậu đen tối thế làm gì, đáng đời. Thời gian không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi!” Chu Nhược Mai đi luyện kiếm cùng Lê Uy Long cả một đêm, cô thật sự rất mệt, chỉ muốn nhanh chóng được đi nghỉ ngơi.
Nguyễn Tú Hằng cũng có chút buồn ngủ rồi, cô ấy không viết tiểu thuyết nữa, cùng với Chu Nhược Mai lên giường đi ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lê Uy Long nhận được tin tức tình báo mới, liên kết chiến hạm của Liệt Ưng Quốc và Cự Hùng Quốc đã đến vùng biên giới của vùng biển phương Nam rồi.
Lần xuất chinh lần này của Lê Uy Long sẽ đem theo thanh thần kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu.
“Uy Long, anh nhất định phải bình an quay về đấy nhé!” Trước lúc rời đi, Chu Nhược Mai bịn rịn không nỡ rời xa.
“Anh biết rồi, em ở nhà đợi anh trở về nhé.” Lê Uy Long nói xong thì quay người rời đi.
Đại địch trước mặt, anh là tổng chỉ huy cả vạn quân sĩ, tuyệt nhiên sẽ không dính đến nữ nhi tình trường.
Nếu chiến hạm của nước Long Quốc không thể ngăn cản được quân đội chiến hạm của Liệt Ưng Quốc và Cự Hùng Quốc thì phòng tuyến vùng duyên hải sẽ trở thành bình phong che chắn cuối cùng cho Quốc Hòa.
Nếu như phòng tuyến vùng duyên hải bị phá vỡ thì Quốc Hòa sẽ trở thành chiến trường!
Thật ra Lê Uy Long hoàn toàn có thể đưa Chu Nhược Mai đến nơi an toàn trước, nhưng anh không muốn làm như thế.
Bởi vì Chu Nhược Mai là người nhà của mình, đại địch trước mắt nếu như Hổ Soái dẫn đầu chuyển người nhà đi thì sẽ truyền ra ngoài một tín hiệu không tốt, sẽ khiến cho mọi người cảm thấy Quốc Hòa sẽ không giữ được, ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của tướng sĩ.
Vì muốn biểu hiện rõ quyết tâm chống địch, anh nhất định sẽ để Chu Nhược Mai ở lại Quốc Hòa.
Mặc dù Lê Uy Long dẫn theo Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đi cùng, nhưng những thành viên đội đặc nhiệm và hơn năm mươi hộ vệ anh đều để lại, căn dặn bọn họ bảo vệ Chu Nhược Mai an toàn.
Vì sắp sửa đánh trận rồi, những mãnh tướng giống như Thiên Thành, Hà Ngọc Lan không thể chỉ dùng để bảo vệ Chu Nhược Mai, mà nhất định phải dẫn theo bọn họ lên chiến trường, khi đó mới có thể phát huy hết năng lực của bọn họ.
Đại địch trước mặt, sao có thể để mãnh tướng dưới trướng mình đi bảo vệ bà xã được chứ? Như thế thì quá đáng tiếc rồi.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đứng ở ngoài cổng biệt thự, mắt không rời tiễn đưa đoàn đội của Lê Uy Long.
Bấy giờ, đoàn chiến hạm của Liệt Ưng Quốc và Cự Hùng Quốc đã tiến vào vùng biển phía Nam, đang tiến quân thần tốc, tập kích thẳng về phía Quốc Hòa.
Trước kia vũ khí được nước Long Quốc chôn ở dưới đáy biển đại đa số đều đã bị Liệt Ưng Quốc và Cự Hùng Quốc sử dụng máy móc tiên tiến moi lên hết, lấy đó làm kíp nổ trước.
Những vũ khí dưới đáy biển này hoàn toàn không thể gây thương tổn gì cho Liệt Ưng Quốc và Cự Hùng Quốc.
Tin tức Liệt Ưng Quốc và Cự Hùng Quốc tiến vào vùng biển phía Nam rất nhanh đã được truyền đến khắp cả nước.
Người dân Quốc Hòa trong lòng bàng hoàng, một số cư dân nhát chết đã dẫn theo người nhà trốn chạy thật xa.
Nhưng đại đa số cư dân yêu nước thì vẫn ở lại Quốc Hòa.
Khi đoàn xe của Lê Uy Long đi qua đường phố Quốc Hòa thì hàng loạt thanh niên nhiệt huyết giơ băng biểu ngữ đi trên đầu đường, lớn tiếng kêu gào.
Trên bảng biểu ngữ là đủ các loại từ, tất cả đều là mắng chửi Lê Uy Long.
“Tống đốc phía Nam Lê Uy Long nhát gan như chuột, hại nước hại dân!”
“Tên hèn nhát Lê Uy Long mau mau cút khỏi Quốc Hòa!”
“Tổng đốc Lê Uy Long không kháng địch, thả cho địch ập vào, tội nhân ngàn đời!”
“Lê Uy Long là tên giặc bán nước, ai ai cũng muốn chém chết!”
“Thứ dân bại hoại Lê Uy Long, lập tức từ chức đi!”
Tối qua người nhà họ Chu đã phát tán tin tức Lê Uy Long chính là tên tổng đốc hạ lệnh vứt bỏ chiến hạm của nước Long quốc ở vùng biển phia Nam.”
Tin tức này giống như trái bom nặng ký cứ thể nổ tung, chỉ trong một đêm đã lan truyền khắp Quốc Hòa.
Sáng nay những thanh niên nhiệt huyết kia đã biết được chiến hạm của quân địch đã tiến vào trong vùng biển phía Nam, đánh thẳng thần tốc, chạy thẳng tới Quốc Hòa, lòng đầy căm phẫn bắt đầu viết ra biểu ngữ, sau đó ra phố lên án Lê Uy Long.
Bọn họ chẳng thèm quan tâm Lê Uy Long là tướng năm sao hay là tổng đốc phía Nam, chỉ cần không chống địch thì bọn họ sẽ không hề bỏ qua.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 701: Chúng ta đều bi3n thái như nhau
Chương 701: Chúng ta đều bi3n thái như nhau