“Không đâu, cậu có ngủ với tớ hay không thì Lê Uy Long cũng sẽ không ngủ cùng tớ, cậu vẫn ngủ với tôi tiếp đi!” Chu Nhược Mai nói.
“Cậu sao biết anh ấy sẽ không ngủ với cậu chứ? Nói không chừng sau khi thấy tớ không cùng ngủ với cậu thì nửa đêm anh ta sẽ lén mò vào phòng của cậu đó.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, anh ấy không phải loại người như vậy!” Chu Nhược Mai đỏ mặt nói.
“Cậu không cần ngại! Các cậu đã là người trưởng thành rồi, có nhu cầu sinh lý là chuyện rất bình thường!” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Anh ấy là người đàn ông thẳng thắn, nếu sẽ lén mò vào phòng của tớ, thì tại sao tớ với anh ấy đã kết hôn ba năm rồi, sao lại đến mức đến giờ vẫn chưa có chuyện gì chứ?” Chu Nhược Mai nói.
“Đó là vì trước kia tình cảm của các cậu không tốt, cậu quá lạnh lùng, không chừng anh ấy mò vào phòng của cậu rồi cậu cũng không cho anh ấy cơ hội.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Cậu đừng nói bậy, anh ấy chưa từng mò vào phòng của tớ!” Chu Nhược Mai nói.
“Được rồi, mặc kệ trước kia thế nào, tối nay anh ấy mò vào phòng của cậu là được, tớ không nói nhiều với cậu nữa, tớ đã quyết định rồi, bắt đầu từ tối nay, tớ sẽ đến ngủ ở phòng khác!” Nguyễn Tú Hằng nói xong thì bước ra khỏi phòng của Chu Nhược Mai.
“Tú Hằng, cậu đừng đi mà, Tú Hằng…” Chu Nhược Mai làm bộ giữ Nguyễn Tú Hằng lại.
“Nhược Mai, cậu và Lê Uy Long đã kết hôn nhiều năm như vậy, vẫn còn là vợ chồng hữu danh vô thật, quá mức không thể tưởng tượng được, cậu mau nắm chặt thời gian để sinh em bé đi!” Nguyễn Tú Hằng nói xong không hề quay đầu mà bước ra khỏi phòng.
Chu Nhược Mai cũng không muốn làm bộ ép buộc cô ấy ở lại nữa. Bởi vì thật ra cô cũng muốn Nguyễn Tú Hằng qua phòng khác ngủ, để Lê Uy Long có cơ hội.
Dù sao bây giờ mình đã yêu Lê Uy Long rồi, còn là vợ chồng danh chính ngôn thuận, làm những chuyện vợ chồng thích làm cũng là chuyện hiển nhiên, không cần phải ngượng ngùng.
Khi Nguyễn Tú Hằng đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy Lê Uy Long ngồi một mình trong phòng khách, cô ấy bèn ám chỉ với Lê Uy Long: “Lê hộ soái, tối nay tôi không ngủ cùng Chu Nhược Mai nữa.”
“Sao vậy? Hai người có mâu thuẫn gì sao?” Lê Uy Long hơi kinh ngạc hỏi. Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng vẫn luôn là bạn thân như hình với bóng, đột nhiên không ngủ cùng nhau nữa, khó trách sẽ khiến Lê Uy Long cho rằng hai người bọn họ cãi cọ gì đó.
“Tôi và Nhược Mai vẫn luôn là chị em tốt, sao có thể cãi cọ chứ? Anh đừng nghĩ bậy, tôi thế này là cho anh có cơ hội ngủ cùng với Nhược Mai đấy!” Nguyễn Tú Hằng nói xong thì đi thẳng đến phòng khác.
Lê Uy Long sững sờ, Nguyễn Tú Hằng này một cái siêu bóng đèn, từ lúc nào lại trở thành một người hiểu ý như thế vậy?
Nhưng, bây giờ Lê Uy Long không có ý định ngủ với Chu Nhược Mai.
Bởi vì thành Đà Lạt đã bị quân địch công phá, hơn nửa tòa thành bị thất thủ, vô số tướng sĩ Long Quốc đang trong trận huyết chiến với quân địch ở thành Đà Lạt, vô số quân dân bị chết thảm trong tay giặt, anh làm sao có thể có suy nghĩ đi tìm thú vui, ôm người đẹp đi ngủ chứ?
Phụ nữ đẹp là phần mộ của người anh hùng, anh không muốn trầm mê trong sắc đẹp vào thời điểm tồn vong này!
Mặc dù bây giờ Lê Uy Long đang ở trong phòng khách của biệt thự Tinh Nguyệt, nhưng thực ra anh đang bận việc quân sự, liên tục phải nghe ngóng cấp dưới báo cáo tình hình chiến đấu mới nhất, để đưa ra sự điều động tác chiến tương ứng.
Nếu mình ngủ cùng Chu Nhược Mai thì rất nhiều cơ mật sẽ bị cô nghe thấy. Đây là chuyện không được phép xảy ra.
Lúc này, một người cấp dưới phụ trách việc tình báo chạy đến, nói: “Hộ soái, tổ trưởng tổ đặc công shadow Trương Minh Nguyệt gọi điện kín đến!”
Lê Uy Long lập tức nhận điện thoại, nói: “Đội trưởng Trương Minh Nguyệt, tôi là Lê Uy Long đây, có chuyện gì?”
“Hộ soái, chúng tôi đã điều tra rõ sự thật tại sao Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm rơi vào trong tay Arnold chủ soái của quân địch rồi!” Trương Minh Nguyệt nói.
“Mau nói tại sao bọn bị rơi vào trong tay quân địch!” Lê Uy Long nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 792: Không cần ngại
Chương 792: Không cần ngại