“Quân địch có bao nhiêu người?” Lê Uy Long rất bình tĩnh nói.
“Khoảng ba mươi triệu quân.” Phạm Cương nói.
“Ba mươi triệu quân địch, anh cũng không thể ngăn cản được sao?” Lê Uy Long hỏi.
“Hộ soái, quân đội của tôi lúc giao chiến với quân địch ở bờ biển đã tổn thất vô cùng nặng nề, sau đó lại bị quân địch phân tán rất nhiều trong cuộc giao tranh trên đường phố. Bây giờ chỉ có mười lăm triệu quân số ở bên cạnh tôi, hơn nữa chiến đấu liên tục nên cũng đã rất mệt mỏi rồi.” Phạm Cương giải thích.
“Được rồi, tôi phái ba mươi triệu quân chi viện anh, nhất định phải bảo vệ được bệnh viện!” Thật ra Lê Uy Long cũng biết quân bên Phạm Cương đã mệt nhọc, cho nên quyết định phái ba mươi triệu quân chi viện cho anh ta.
“Cảm ơn hộ soái!”
Sau khi Lê Uy Long cúp máy thì bước ra khỏi biệt thự và triệu tập sư đoàn dũng sĩ để rút ra ba mươi triệu quân của sư đoàn dũng sĩ chạy đến bệnh viện chi viện cho Phạm Cương.
Vốn dĩ anh muốn để sư đoàn dũng sĩ nghỉ ngơi nhiều thêm một lúc nhưng bất đắc dĩ là chiến sự căng thẳng, bệnh viện báo nguy, anh không thể không sử dụng sư đoàn dũng sĩ.
Nhưng, anh cũng không muốn để sư đoàn dũng sĩ phải dốc toàn bộ lực lượng, mà chỉ rút ra ba mươi triệu quân, chừa lại một trăm hai mươi triệu quân tiếp tục nghỉ ngơi hồi sức.
Bởi vì sư đoàn của anh cũng rất mệt nhọc, cần phải được nghỉ ngơi hồi phục cho tốt mới có thể hoàn thành nhiệm vụ ngăn chặn viện quân của quân địch.
Sau khi ba mươi triệu tướng sĩ của sư đoàn hộ soái lao đến bệnh viện để chi viện, Lê Uy Long lại trở về trong biệt thự, tiếp tục trấn giữ chỉ huy.
Chu Nhược Mai ở trong phòng vẫn chưa ngủ, cô đang đợi Lê Uy Long nửa đêm mò vào trong phòng của mình.
Bởi vì cô đã nghe thấy lời trước đó Nguyễn Tú Hằng giật dây Lê Uy Long vào ngủ với cô ở trong phòng khách.
Nhưng, cô cứ đợi trong phòng cũng không đợi được Lê Uy Long vào đây. Cô càng đợi càng bực mình, bèn bước khỏi phòng đi tìm Lê Uy Long.
“Nhược Mai, trễ như vậy rồi sao vẫn chưa ngủ, chạy ra đây làm gì vậy?” Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai đi ra thì hỏi.
“Trễ như vậy rồi sao anh cũng chưa ngủ?” Chu Nhược Mai hỏi lại.
“Bây giờ thành Đà Lạt đã bị quân địch chiếm nửa thành, anh đang chỉ huy các tướng sĩ tác chiến.” Lê Uy Long nói.
“Hóa ra là vậy, nhưng bây giờ đã khuya lắm rồi, anh cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ!” Chu Nhược Mai nói.
“Bây giờ các tướng sĩ đang huyết chiến với quân địch, anh không thể ngủ được, anh muốn bám sát tình hình chiến đấu mới mới nhất để điều chỉnh việc chỉ huy tác chiến cho kịp thời.” Lê Uy Long nói.
“Vậy em ở lại với anh.” Chu Nhược Mai nghe thấy Lê Uy Long nói vậy, thì cô biết chuyện tối nay ngủ với anh đã vô vọng rồi.
Cô cũng hiểu Lê Uy Long, bây giờ quân địch đang tiến sát từng bước, mà anh thống soái vạn quân của Long Quốc, chắc chắn không thể nào ngủ ngon mà không quan đến hàng ngàn các tướng sĩ.
Làm vợ của hộ soái, thì phải có giác ngộ của vợ hộ soái, đã đợi nhiều năm như vậy rồi, cũng không nhất định phải vội vàng ngủ với anh đêm nay, đợi anh ấy đuổi được kẻ thù thì sau này sẽ có cơ hội.
“Anh không cần em ở đây, em đi ngủ trước đi!” Lê Uy Long không muốn Chu Nhược Mai ở bên cạnh quấy rầy hoặc nghe thấy kế hoạch hành động của anh.
“Vì sao không thể để em ở đây cùng anh?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Vì em ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc anh chỉ huy tác chiến.” Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, cũng không dám quấy rầy anh nữa, bèn nói: “Vậy em pha cho một ấm trà, pha trà xong thì em sẽ về phòng ngủ.” Chu Nhược Mai nói.
“Được, cảm ơn em Nhược Mai.” Lê Uy Long đồng ý với yêu cầu nhỏ của Chu Nhược Mai.
“Cảm ơn gì mà cảm ơn chứ, sao phải khách khí với em, nói như thể chúng ta là người ngoài vậy, xa lạ quá rồi.” Chu Nhược Mai vừa pha trà vừa nói.
…
Ở bệnh viện lúc này.
Phạm Cương dẫn đầu tướng sĩ huyết chiến với địch ở bệnh viện, Bình Loan cũng dẫn theo người cục công an và quân của Phạm Cương cùng liên hợp đánh quân địch.
Nhưng quân địch chiếm ưu thế, trang bị lại tốt, Phạm Cương và Bình Loan sắp không ngăn cản quân địch được nữa.
“Lúc nào viện quân của chúng ta đến vậy?” Bình Loan sốt ruột hỏi Phạm Cương.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 794: Phải có giác ngộ của hộ soái
Chương 794: Phải có giác ngộ của hộ soái