“Vậy thì con còn phí lời nhiều thế làm cái gì? Mau đi gọi điện thoại cho Lệ Ngọc hỏi thăm tình hình cụ thể đi!” Bà cụ Chu nói.
“Được, con lập tức đi gọi điện thoại cho Lệ Ngọc, hỏi thăm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Kim Ngọc nói xong, liền gọi điện ngay cho con gái mình là Chu Lệ Ngọc.
Chu Lệ Ngọc thấy mẹ mình là bà Kim Ngọc lại gọi điện tới thì lập tức bắt máy nghe: “Mẹ, sao thế ạ? Mọi người đã nghĩ ra cách gì để cứu Phi Dương chưa ạ?”
“Vẫn chưa, vừa nãy mẹ gọi điện thoại cho Nhược Mai, muốn nó giúp chúng ta cầu tình, nhưng nó không giúp. Nó nói, nếu như Phi Dương chỉ bị nghi ngờ là phản quốc theo địch, chắc chắn không làm ra chuyện phản quốc theo địch đó thì nó mới có thể giúp được. Con có biết Phi Dương rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì hay không?” Kim Ngọc nói.
“Em ấy có phản quốc theo địch hay không thì cơ bản con cũng không rõ là có chuyện gì, con chỉ biết lúc được đưa từ trong phòng ra, Phi Dương đã cùng với người nhà họ Trần và chiến thần bất bại Arnold ngồi với nhau cùng ăn cơm rồi.” Chu Lệ Ngọc nói.
“Nếu nói như vậy thì từ sớm Phi Dương đã đầu hàng quân địch rồi, lúc này thì thật sự khó khăn rồi.” Kim Ngọc nói.
“Chắc là đã đầu hàng từ sớm rồi. Chỉ là, Khi Phi Dương thấy con bị Arnold làm nhục nhã, em ấy lập tức đứng lên can ngăn cho con, sau đó em ta cũng bị đánh.” Chu Lệ Ngọc nói.
“Nếu nói như vậy thì Phi Dương vẫn thật sự còn có lương tâm, không hẳn thật sự đi theo địch phản quốc, không thật sự làm ra chuyện bán đứng Long Quốc.” Kim Ngọc nói.
“Vâng, thời gian em ấy gia nhập quân địch quá ngắn, hơn nữa vừa nhìn thấy con, em ấy liền vì cứu còn mà khiến mình bị đánh, không có thời gian đâu đi bán đứng Long Quốc cả.” Chu Lệ Ngọc nói.
“Được, Mẹ biết rồi, chỉ cần Phi Dương không thật sự bán đứng Long Quốc, vậy thì chắc là sẽ cứu được nó về thôi. Mẹ lập tức gọi điện cho Nhược Mai để nói chuyện đây, xem nó có đồng ý giúp đỡ không.” Kim Ngọc nói.
“Vâng ạ, mẹ mau gọi cho chị ấy đi!” Chu Lệ Ngọc nói.
Sau khi Kim Ngọc cúp máy liền lập tức gọi điện choChu Nhược Mai.
Chu Nhược Mai thấy Kim Ngọc lại gọi điện thoại tới, không thế không nghe máy.
“Nhược Mai à, ta vừa gọi điện thoại hỏi Lệ Ngọc rồi.” Kim Ngọc nói.
“Lệ Ngọc nói thế nào ạ?”Chu Nhược Mai hỏi.
“Lệ Ngọc nói, Phi Dương chắc hẳn không có làm ra chuyện bán đứng Long Quốc đâu. Tuy rằng nó ở cùng với mấy người nhà họ Trần, nhưng khi nó nhìn thấy Lệ Ngọc bị Arnold nhục nhã thì nó lập tức ra mặt giúp đỡ, thay nó cầu tình. Sau đó, nó cũng bị người ta đánh.” Kim Ngọc nói.
“Chỉ bằng những lời nói từ một phía của Lệ Ngọc thì không thể nói lên được điều gì cả, đợi Lê Uy Long trở về cháu sẽ hỏi anh ấy tình hình cơ bản thế nào đã!”Chu Nhược Mai nói.
“Được, vậy làm phiền cháu rồi. Có chuyện gì cần ta giúp thì ta nhất định sẽ giúp cháu, không thì Phi Dương thật sự là mất mạng mất.” Kim Ngọc nói.
“Được, chỉ cần em ấy không thật sự phản quốc theo địch, không làm ra chuyện bán đứng Long Quốc thì cháu sẽ cố hết sức giúp đỡ. Lê Uy Long có nghe con hay không, cháu cũng không dám đảm bảo đâu.”Chu Nhược Mai nói.
“Chỉ cần cháu có thể mở miệng nói một tiếng, cậu ta nhất định sẽ nghe cháu thôi. Thím hiểu rất rõ Lê Uy Long, cậu ta luôn răm rắp nghe lời cháu mà.” Kim Ngọc nói.
“Mấy chuyện nhỏ nhặt khác thì có lẽ anh ấy còn nghe cháu, nhưng đây là chuyện lớn cần phải trước sau rõ ràng, chưa chắc đã nghe theo cháu đâu.”Chu Nhược Mai nói.
Vào lúcChu Nhược Mai và Kim Ngọc nói chuyện điện thoại với nhau, Lê Uy Long đã về tới biệt thự Tinh Nguyệt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 906: Chắc không phản quốc đâu
Chương 906: Chắc không phản quốc đâu