TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 1034: Nghe qua chưa?

“Ai là đội trưởng đội đặc nhiệm Phượng Hoàng chứ, tôi không biết, tôi đã nói là tôi bận rồi, không có việc gì thì cô đừng gọi điện thoại làm loạn nữa.” Người nhận điện thoại không kiên nhẫn nói.

Hà Ngọc Vinh nghe thấy đối phương thản nhiên nói không biết mình thì vô cùng tức giận, cô ta nói thêm: “Đệ nhất hộ quốc hộ soái Long Quốc Lê Vĩnh Thiên, hẳn là anh đã nghe qua rồi phải không?”

“Phí lời, đệ nhất hộ quốc hộ soái Long Quốc Lê Vĩnh Thiên vang danh thiên hạ, có ai mà chưa từng nghe qua chứ! Cô nhắc đến hộ soái Lê làm gì?” Người công an nhận điện thoại lại nói.



Gần đây Lê Vĩnh Thiên chinh chiến khắp miền nam bắc, vượt ngàn dặm xa xôi đi cứu Quốc vương Long Quốc, không kẻ địch nào có thể đánh bại anh, vì vậy tất cả người của Long Quốc đều biết đến anh, người của cục công an thành phố Vĩnh Thụy đương nhiên cũng biết đến Lê Vĩnh Thiên.

Hơn nữa, vừa rồi bầu trời của thành phố Vĩnh Thụy xuất hiện rất nhiều chiến cơ, gây kinh sợ cho toàn bộ cư dân của thành phố Vĩnh Thụy, đây là một chuyện giật gân không thể không biết.



Đồng thời, bọn họ cũng đã biết đó là chiến cơ do chính hộ quốc hộ soái Lê Vĩnh Thiên tự lãnh đạo, vốn ban đầu định dùng để tấn công nước Lang Quốc, mà đột nhiên nước Lang Quốc tuyên bố đầu hàng. Các chiến cơ của Lê Vĩnh Thiên đành phải hạ cánh ở sân bay của thành phố Vĩnh Thụy, tạm trú tại thành phố này. Tin tức về đệ nhất hộ quốc hộ soái Long Quốc Lê Vĩnh Thiên đã lan khắp thành phố Vĩnh Thụy, trở thành tin tức giật gân nhất thành phố Vĩnh Thụy trong lúc này!

“Tôi là người thân cận của hộ soái Lê! Hộ soái Lê bảo tôi liên lạc với các anh!” Hà Ngọc Vinh nói.

Người công an nhận điện thoại khi nghe Hà Ngọc Vinh nói như vậy, trái tim nhảy dựng dựng lên, nơm nớp lo sợ nói: “Cái… Cái gì? Cô là người của hộ soái Lê?”

“Sao lại nói tôi là người của hộ soái Lê? Anh có biết nói chuyện không vậy? Tôi là cấp dưới của hộ soái Lê, phụ trách liên lạc!” Hà Ngọc Vinh tức giận nói.

Nói bản thân là người của hộ soái Lê, lời này rất ý nghĩa rất khác, lỡ như Chu Nhược Mai nghe được, chẳng phải là tạo hiểu nhầm sao?

“Vâng… vâng… Cô có chuyện gì, xin cứ giao việc!” Người công an phụ trách nhận điện thoại biết được người gọi điện tới là cấp dưới của hộ quốc hộ soái Lê Vĩnh Thiên, anh ta lập tức sợ đến mức mất hồn mất vía.

Đối với lời nói của Hà Ngọc Vinh thì anh ta hoàn toàn tin tưởng không mảy may có chút nghi ngờ nào. Bởi vì anh ta cũng biết rõ Lê Vĩnh Thiên đã phải hạ cánh xuống thành phố Vĩnh Thụy.

Nếu Lê Vĩnh Thiên đã tới thành phố Vĩnh Thụy, anh tìm tới cục công an thành phố cũng là chuyện hết sức bình thường.

Mà người bình thường, không ai dám giả mạo làm cấp dưới của hộ soái Lê rồi gọi điện thoại cho cục công an thành phố, trừ khi người đó chán sống rồi.

Nếu cục công an thành phố có thể tiếp đãi một hộ quốc hộ soái uy phong lẫm liệt như Lê Vĩnh Thiên thì đó là vinh hạnh lớn lao!

“Sao lại cô này cô nọ, tôi là đội trưởng Hà!” Hà Ngọc Vinh lại tức giận nói.

Lê Vĩnh Thiên ở một bên nhìn thấy Hà Ngọc Vinh gọi điện thoại lâu như vậy vẫn tào lao không đi vào vấn đề chính, đầu đầy hắc tuyến, tật xấu của con nhỏ này lại tái phát rồi!

“Vâng, vâng, đội trưởng Hà, có chuyện gì, cô cứ giao việc đi, kẻ hèn mọn này nhất định sẽ làm theo!” Người công an nhận điện thoại biết anh ta đã đụng phải nhân vật lợi hại, nói năng hết sức cẩn thận.

“Hộ soái Lê bảo tôi báo cho cục trưởng của các anh dẫn người đến Lâu Lạn Vĩ ở phía tây thành phố nhặt xác!” Hà Ngọc Vinh nhìn thấy trên đầu Lê Vĩnh Thiên đầy hắc tuyến, vội vàng nói chuyện chính.

“Nhặt xác? Sao lại nhặt xác?” Người công an nhận điện thoại không hiểu gì nên hỏi han sự tình.

“Đến đó rồi anh sẽ biết, nhớ nói rõ với cục trưởng của các anh mang theo nhiều người đến đó, nơi này phải có hơn ngàn cái xác chết cần xử lý!” Hà Ngọc Vinh nói.

“Cái gì? Hơn một ngàn cái xác chết? Chỉ là mảnh đất ở Lâu Lạn Vĩ phía tây thành phố, tại sao lại có tới một ngàn cái xác chết chứ?” Người công an nhận điện thoại vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ hộ soái Lê đi đến đâu thì nơi đó đầy xác chết, không ngọn cỏ nào sống được?

Nhưng mà, anh ta không nghe nói có trận chiến lớn nào ở thành phố Vĩnh Thụy, sao lại có nhiều xác chết như vậy cần xử lý?

“Cứ đến đó sẽ biết, anh đừng nhiều lời nữa, tôi không rảnh nói dài dòng với anh!” Hà Ngọc Vinh nói.

“Được… được… Tôi lập tức báo cho cục trưởng của chúng tôi ngay!” Người công an nhận điện thoại nói, đầu anh ta đã toát đầy đổ mồ hôi.

“Chạy nhanh lên, nhất định phải đến đây thật nhanh, chúng tôi không có thời gian chờ đợi đâu!” Hà Ngọc Vinh nói.

“Vâng, vâng, bây giờ tôi đi báo ngay cho hội trưởng.” Người công an nhận điện thoại nói.

Sau khi gác điện thoại, người công an nhận điện thoại vội vàng hấp tấp lao tới phòng làm việc của hội trưởng.

“Cục trưởng Trương, có chuyện lớn rồi! Có chuyện lớn rồi!” Người công an nhận điện thoại vừa chạy vào vừa kích động nói.

Cục trưởng cục công an thành phố Vĩnh Thụy là Trương Cường, anh ta vừa mới biết tin hộ quốc hộ soái Lê Vĩnh Thiên tự mình dẫn đại quân hạ cánh xuống thành phố Vĩnh Thụy, đang suy nghĩ tìm cơ hội gặp mặt Lê Vĩnh Thiên một lần, giờ thấy cấp dưới hốt hoảng chạy tới, thái độ kích động thì anh ta vô cùng căm tức.

“Sao lại kích động như vậy? Có chuyện gì lớn hả?” Trương Cường tức giận hỏi.

“Cấp… Cấp dưới của hộ soái Lê là Hà Ngọc Vinh vừa mới gọi điện tới.” Người công an phụ trách nhận điện thoại nói.

Đọc truyện chữ Full