“Người đẹp, cô nói đúng, tôi là Da Dương, sao cô lại biết tôi vậy?” Cơn tức giận của Da Dương trong nháy mắt liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy sự trêu ghẹo, hỏi:
“Người đẹp, còn tôi là Tôn Tử, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi sao?” Tôn Tử cũng lập tức cười hỏi.
“Có phải hai người anh đang đi đến chỗ của Đỗ Lượng không?” Khuôn mặt Trương Minh Nguyệt không chút cảm xúc hỏi. Bởi vì đây là nhiệm vụ giết người nên cô ấy buộc phải xác nhận chính xác thân phận của bọn họ.
Nếu hai người họ chỉ tình cờ trùng tên với hai tên đàn em của Đỗ Lượng kia, chẳng may cô ấy lỡ giết nhầm người thì sẽ không tốt chút nào.
“Đúng vậy! Chúng tôi đang đến chỗ của anh Lượng. Anh Lượng của chúng tôi chính là cậu chủ của nhà họ Đỗ, chính là nhà ngôi giàu có bậc nhất Thành phố Vĩnh Thụy, đi theo anh Lượng, tương lai tiền đồ nhất định sẽ rộng mở!” Da Dương nói.
“Người đẹp, cô là nhìn trúng anh Lượng chúng tôi, hay là nhín trúng chúng tôi đây nào?” Tôn Tử có chút buồn rầu hỏi.
Anh ta cảm thấy người đẹp trước mặt rất có thể là đã nhìn trúng Đỗ Lượng. Bởi lẽ Đỗ Lượng vừa giàu có lại vừa đẹp trai như vậy, rất nhiều phụ nữ đều yêu thích anh ta.
Nếu như người đẹp này thích anh Lượng, vậy thì chuyện này chẳng liên quan gì đến bọn họ cả.
Trương Minh Nguyệt không muốn giết người ngay trên đường cao tốc, nếu không xác của họ nằm giữa đường thì sẽ ảnh hưởng đến các phương tiện đi qua, giết xong cô ấy lại phải tự mình thu dọn, như vậy quá phiền phức.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trương Minh Nguyệt liền nói: “Các anh đi theo tôi, tôi sẽ nói cho các anh biết sự thật.”
Nói xong, Trương Minh Nguyệt liền dẫn đầu đi bộ sang phía bên kia của sườn núi ven đường.
Cô ấy muốn dẫn hai người này đến sườn núi, sau đó xử lý sạch sẽ hai người họ, như vậy sẽ giảm thiểu được rất nhiều rắc rối.
Từ ánh mắt thèm khát của hai tên này, cô hiểu rõ hai tên này chính là một đám mê gái không hơn không kém, vậy nên khi nghe cô nói vậy hai người nhất định sẽ đi theo.
Đúng như dự đoán của Trương Minh Nguyệt, vừa nghe Trương Minh Nguyệt bảo họ đi sang phía bên kia sườn núi, Da Dương và Tôn Tử vui mừng khôn xiết, ngay lập tức đi theo.
Hai người họ đều cho rằng Trương Minh Nguyệt đang muốn chơi đùa một chút, nếu không thì bảo họ lên núi làm gì chứ?
Dù sao cũng là hai thằng đàn ông cao lớn, chẳng lẽ lại đi sợ một cô gái tay chân yếu đuối sao?
Đến khi lên núi rồi, cho dù người đẹp này có không muốn thì hai tên đàn ông cũng thừa sức để ép buộc!
Sau khi leo sang phía bên kia sườn núi, Da Dương nóng lòng hỏi: “Người đẹp, cô bảo chúng tôi lên núi, rốt cuộc là cô muốn làm gì?”
“Người đẹp, có phải cô muốn lên đây rồi chơi trò kích thích nào đó không?” Tôn Tử hỏi thẳng.
“Các người nghĩ nhiều quá rồi.” Trương Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
“Chúng tôi suy nghĩ nhiều rồi? Cô bảo chúng tôi lên núi, cái nơi vắng vẻ không người này, rốt cuộc là muốn làm gì!” Da Dương có chút tức giận hỏi.
“Tôi gọi hai người là muốn hai người theo tôi lên đây, thuận tiện để tôi giết người.” Sắc mặt của Trương Minh Nguyệt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Da Dương và Tôn Tử nhất thời sợ hãi.
Tuy nhiên, hai người họ cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Hai người đàn ông, một người phụ nữ, làm sao cô ấy có thể giết mình được chứ?
“Người đẹp, cô cũng thật biết nói đùa! Chúng ta không có thù oán, tại sao cô lại muốn giết chúng tôi?” Da Dương không cho là đúng, nói.
“Đúng vậy, người đẹp, nhất định là cô đang nói đùa rồi? Chúng ta xưa nay không có ân oán gì, gần đây cũng không có thù hận gì, cô giết chúng tôi làm gì chứ?” Tôn Tử liền phụ họa theo.
“Mặc dù các anh và tôi không thù không oán, nhưng các anh lại đắc tội với một người.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Chúng tôi đắc tội với ai chứ?” Da Dương và Tôn Tử đồng thanh hỏi.
“Người mà các anh đắc tội chính là Hộ quốc công, Hộ Soái Lê, Lê… Vĩnh… Thiên!” Trương Minh Nguyệt nói từng chữ một.
Da Dương và Tôn Tử nghe vậy thì không khỏi hoảng sợ.
Tuy nhiên, họ rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
“Người đẹp, cô đùa hay thật đấy! Một người có thân phận nhỏ bé như chúng tôi sao có thể đắc tội chính với Hộ quốc công, Hộ Soái Lê, Lê Vĩnh Thiên được?” Da Dương nói.
“Đúng vậy! Nhân vật nhỏ bé như chúng tôi ngay cả gặp mặt Hộ Quốc Công Lê Vĩnh Thiên còn khó chứ đừng nói đến cơ hội để đắc tội với người đó?” Tôn Tử nói.
“Các người không có cơ hội để đắc tội với Hộ Soái Lê, nhưng vào tối qua, hai người đã đánh đập một người phụ nữ tên Lê Tuyết Tương.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Lê Tuyết Tương chỉ là một người đàn bà bán rau mà thôi. Đánh thì cũng đánh rồi, liên quan gì tới Hộ Soái Lê chứ? Tại sao lại kéo Hộ Soái Lê vào chuyện này chứ?” Da Dương nói.
“Lê Tuyết Tương, chính người phụ nữ bán rau này đã đụng phải chiếc xe Porsche của anh Lương, đã thế bà ta còn không có tiền bồi thường, không đánh bà ta thì đánh ai?” Tôn Tử không nhịn được nói.
“Bởi vì Lê Tuyết Tương chính là mẹ của Hộ Soái Lê! Các người đánh mẹ của Hộ Soái Lê, chọc giận Hộ Soái Lê, vì vậy các anh chỉ có thể dùng cái chết để chuộc tội.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 1041: Xác nhận
Chương 1041: Xác nhận