Long Chấn Tiêu vừa mới gọi điện thoại cho Lê Tuyết Tương, muốn gọi bà ấy và Lê Vĩnh Thiên trở về nhà họ Long, nhưng Lê Tuyết Tương kiên quyết từ chối.
Giờ cuộc sống của bà ấy và con trai tự do tự tại biết bao, cần gì phải trở về cái nhà đó mà chịu uất ức.
Nhưng khi bà ấy thấy Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai yêu nhau, bà ấy rất lo lắng tình cảm của hai người bị người khác phá hỏng, nhất là bà ấy không muốn cháu trai của bà ấy sinh ra trong hoàn cảnh lo lắng bất an như thế này.
Vì vậy bà ấy mong có thể mang theo Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai trở về nhà họ Long, dù sao cũng có Long Chấn Tiêu ở đó, ông ta nhất định có thể bảo vệ được Lê Vĩnh Thiên.
Lê Vĩnh Thiên liếc mắt liền hiểu được suy nghĩ trong lòng của Lê Tuyết Tương, anh khó khăn lắm mới tìm lại được mẹ của mình, nên hi vọng có thể cho bà ấy an hưởng tuổi già, làm sao nỡ để bà ấy vì mình mà cắn răng bước vào nhà họ Long chịu nhục được.
“Chúng ta là họ Tiêu, trở về nhà họ Long đó làm gì, không về!” Lê Vĩnh Thiên kiên quyết không trở về.
Lê Tuyết Tương thấy Lê Vĩnh Thiên không muốn trở về, bà ấy cũng không thể nói gì hơn được nữa.
…..
Giữa trưa ngày hôm sau, lúc mọi người đang ăn cơm thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lê Tịnh Vi chạy ra mở cửa thì thấy Khương Hà Bằng mặt mày tươi cười đứng trước cửa, sau lưng ông ta là Long Chấn Tiêu.
Nhìn thấy Long Chấn Tiêu, ngoại trừ Lê Vĩnh Thiên và Lê Tuyết Tương, những người còn lại đều đứng lên.
Lê Vĩnh Thiên lạnh lùng ra lệnh: “Mấy người mau ngồi xuống hết cho tôi.”
“Bà chủ, cậu chủ, ông chủ chân thành đến đón mọi người trở về, xe cũng đã đợi ở dưới lầu rồi, xin hai vị hãy cho ông chủ một cơ hội chuộc lỗi đi” Khương Hà Bằng lên tiếng.
Tối hôm qua, vệ sĩ của nhà họ Long ở Đà Lạt thông báo với Long Chấn Tiêu là Lê Vĩnh Thiên đi vào động Chuột Bay cứu người. Long Chấn Tiêu mới biết hai mẹ con Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên ở Đà Lạt đang rất nguy hiểm. Vì vậy sáng sớm liền ngồi máy bay bay từ nhà tới Đà Lạt đón hai mẹ con họ trở về nhà họ Long.
“Xin lỗi, chúng tôi đang ăn cơm, không tiện tiếp khách.” Lê Vĩnh Thiên đi tới, định đóng cửa lại.
“Vĩnh Thiên à, bố đã dọn dẹp biệt thự rộng nhất trong Long Phủ, nếu hai người không muốn nói chuyện với người trong nhà họ Long thì sẽ không có ai tới làm phiền hai người, hơn nữa chỗ đó có rất nhiều vệ sĩ, rất an toàn”
Long Chấn Tiêu ở ngoài cửa nói nhỏ, từ trước đến giờ tính tình ông ta rất tự cao, giờ lại xuống nước cầu xin, Khương Hà Bằng nhìn mà không kiềm được nước mắt.
Long Chấn Thiên biết tính tình Lê Vĩnh Thiên rất giống ông ta lúc nhỏ, rất bướng bỉnh, nếu như nói chuyện với Lê Vĩnh Thiên, không tới hai câu đã cãi nhau, vì vậy ông ta quyết định sẽ đánh vào tính cách yếu đuối, nhu nhược của Lê Tuyết Tương.
Ông ta còn cố ý nhấn mạnh sự rộng rãi của biệt thự, còn có cả sự canh gác của vệ sĩ, ông ta nói ở biệt thự rất an toàn, hoàn toàn nói trúng suy nghĩ của Lê Tuyết Tương.
“Vĩnh Thiên, hay là con suy nghĩ lại một chút, dù sao….”
Không đợi Lê Tuyết Tương nói xong, Lê Vĩnh Thiên đã đi vào phòng ngủ, cầm ra thanh Tiểu Thính Vũ Lâu, trong tiếng kêu của mọi người chậm rãi giơ kiếm lên.
Kiếm khí mạnh mẽ khiến cho cơ thể Khương Hà Bằng lạnh băng, ông ta vội vàng che trước người Long Chấn Tiêu, run rẩy nói: “Cậu chủ, cậu đừng có làm như vậy, ông chủ là bố ruột của cậu mà!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 1246
Chương 1246