TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 1266

“Em là người có chồng rồi, bọn họ gặp lại em thì sao chứ?” Chu Nhược Mai cũng đùa.

Lê Vĩnh Thiên biết Chu Nhược Mai muốn tới tham gia lễ khởi công của tập đoàn Galaxy, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị.

Từ miệng Trương Minh Nguyệt, anh biết năm tên đặc công Tia chớp mà Sư Quốc điều động đã tới thành phố Đà Lạt thực hiện nhiệm vụ ám sát.



Lúc đó Lê Vĩnh Thiên cũng không để ý nhiều tới chuyện này, một mình mà anh còn không sợ huống chi bên cạnh anh còn có Triệu Đình Vũ.

Ở trong biệt thự thì không sợ nhưng nếu Chu Nhược Mai tới một chỗ hơn hai nghìn người thì vấn đề an ninh sẽ gặp khó khăn.



Nếu như anh cũng tới tham dự thì chắc chắn sau khi anh rời biệt thự, kẻ địch sẽ ra tay với Lê Tuyết Tương.

Nhưng nhân viên của tập đoàn Galaxy lại rất nhiệt tình, Chu Nhược Mai không thể không đi, Lê Vĩnh Thiên đành phải gọi điện thoại cho Bình Loan, bảo cô ấy dẫn vài cảnh sát đến chỗ tòa cao ốc Galaxy giữ gìn trật tự.

Lê Vĩnh Thiên vốn đang lo Bình Loan sẽ không đồng ý, dù sao bây giờ anh cũng không còn là hộ soái nữa, với lại danh tiếng cũng chưa lớn, kết quả không ngờ Bình Loan lại đồng ý mà không hề do dự chút nào.

Mặc dù Bình Loan không nói ra miệng, nhưng từ lâu trong lòng cô ấy đã xem Lê Vĩnh Thiên như một vị thần mà sùng bái, cô ấy cảm thấy rất vinh hạnh khi được làm gì đó cho Lê Vĩnh Thiên.

Ba giờ chiều, Lê Vĩnh Thiên lái chiếc Bugatti Veyron ra khỏi biệt thự Tinh Nguyệt cùng với Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng.

Triệu Đình Vũ và Lại Nhi ở nhà để bảo vệ Lê Tuyết Tương và em gái anh.

Ở trong nhà suốt mấy ngày, Nguyễn Tú Hằng nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ như một đứa trẻ tràn đầy tò mò.

“Oa, tháp chuông bị đạn pháo bắn đổ nát đã được sửa lại rồi, trông còn mới hơn cả lúc trước.”

“Oa, Nhược Mai, cậu nhìn xem, bên kia có rất nhiều người đang kéo một chiếc tàu thủy kìa, khiến tớ nhớ tới bức tranh “Barge Haulers trên sông Volga”.”

Chu Nhược Mai nhìn theo hướng mà Nguyễn Tú Hằng chỉ, những người kéo thuyền kia để trần hai cánh tay, mỗi một lần dùng sức đều để lộ cơ bắp vô cùng đẹp đẽ cân đối, cô bật cười trêu chọc: “Tú Hằng, cậu có chắc là cậu nghĩ tới “Barge Haulers trên sông Volga” chứ không phải là hai cánh tay để trần của những người kéo thuyền kia không?”

Nguyễn Tú Hằng bị nhìn trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận nói: “Tớ còn độc thân thì có nghĩ tới chuyện đó cũng là chuyện bình thường, chứ đâu giống ai đó, rõ ràng là có chồng nhưng lại sống cứ như ni cô ấy, thật đúng là không biết ai trong hai người bất lực nữa.”

Lúc đầu, Lê Vĩnh Thiên rất tập trung quan sát tình huống xung quanh bởi vì anh lo lắng sẽ có sát thủ tập kích bất ngờ, kết quả nghe thấy hai người tranh cãi với nhau thì lại không hiểu ra sao cả.

“Cô yên tâm, cả hai chúng tôi đều không có vấn đề gì.” Lê Vĩnh Thiên vội vàng trịnh trọng tuyên bố.

“Vậy sao, hay là giờ tôi xuống xe để hai người xe chấn nửa tiếng nhé, dù sao bây giờ vẫn còn sớm mà.” Nguyễn Tú Hằng nói.

“Xe chấn là sao?” Chu Nhược Mai và Lê Vĩnh Thiên cùng đồng thanh.

“Hai người là người nguyên thủy đấy à, ngay cả xe chấn mà cũng không biết á?” Nguyễn Tú Hằng nói với giọng điệu khó tin.

Cô ấy thật sự không hiểu, rõ ràng hai người này cũng trong cùng độ tuổi với cô mà sao lại sống tách biệt với thời đại này như thế.

Đương nhiên, suy nghĩ của Chu Nhược Mai cũng rất đen tối giống như Nguyễn Tú Hằng, chắc chắn cô hiểu xe chấn nghĩa là gì, chẳng qua cô chỉ là đang giả vờ không hiểu mà thôi. Mặc dù chưa từng làm chuyện đó, nhưng chắc chắn cũng đã từng nghe nói!

Nhưng còn Lê Vĩnh Thiên thì đúng là không hiểu.

Thật ra, trong lòng phụ nữ còn háo sắc hơn cả đàn ông, chẳng qua chỉ là họ giả vờ rụt rè mà thôi.

“Cậu đừng có dấu dấu diếm diếm nữa, nói luôn cho bọn tớ biết xe chấn là gì là không phải được rồi sao.” Chu Nhược Mai tức giận nói, dáng vẻ tò mò không hiểu.

Mặt Nguyễn Tú Hằng chợt đỏ lên, dù sao cô ấy vẫn là trinh nữ, mặc dù có thể nói từ này ra nhưng nếu muốn cô giải thích chi tiết thì chắc chắn là vẫn không thể nói nên lời được.

“Thì… Thì là hai người cùng rung xe đấy.” Nguyễn Tú Hằng đành phải miễn cưỡng giải thích.

“Hai người cùng rung xe thì có gì thú vị chứ?” Lê Vĩnh Thiên hoang mang hỏi, anh thực sự không ngờ trên đời này còn có người nhàm chán như vậy.

“Sao lại không thú vị, chuyện này có thể kiểm tra xem hai người có ăn ý không đấy, trong tình huống bình thường thì xe sẽ bất động, nhưng nếu như có thể duy trì tần số cố định, sinh ra cộng hưởng thì đương nhiên là xe sẽ rung thôi.”

Đọc truyện chữ Full