Trước sau chỉ mấy giây, những người này liền không có động tĩnh, chết trong sương mù, da thịt toàn thân bị ăn mòn hơn nửa!
“Cái gì?”
Sắc mặt Trang Thái Thành sợ hãi.
“Đây là độc! Độc của Thương Ám Huyền Thể” Trang Tiến Bình vội vàng kêu lên.
Sắc mặt mọi người rất phấn khích.
Có sợ hãi, có khiếp sợ, có kinh ngạc, cũng có vô cùng sợ hãi Đây là độc huyền thể trong truyền thuyết?
Có thể hòa tan cơ thể người sao?
Thủ đoạn như vậy, ứng phó kiểu gì đây?
“Anh hai, không thể đấu nữa! Thực lực của người này trác tuyệt, không tầm thường, nếu không chúng ta sẽ chết hết” Trang Tiến Bình không nhịn được, âm thầm nghiến răng, nghiêng đầu nói với Trang Đông Quân.
“Đã đến nước này rồi, còn có khả năng thu tay sao? Nhiều người nhìn như thế, nếu chúng ta rời đi, chẳng phải là sẽ mất sạch mặt mũi? Hơn nữa mất Kim Ô Đan, chúng ta sẽ không có khả năng hợp tác với Phiêu Nhai Các, đến cuối cùng cả người cả của không còn, cậu bảo tôi ăn nói thế nào với trên dưới sơn trang Huyết Kiếm đây?” Trang Đông Quân kéo áo Trang Tiến Bình, nghiến răng gầm nhẹ.
“Nhưng mà… Chúng ta không đối phó được Thương Ám Huyền Thểi “Sợ cái gì? Nơi này là sơn trang Huyết Kiếm! Cho dù cậu ta là bác sĩ Lâm, cho dù là cao thủ võ y vô địch, sao tôi có thể sợ?”
Đôi mắt Trang Đông Quân hung dữ, đột nhiên lấy thứ gì đó như pháo chuột tên lửa, giơ cao quá đỉnh đầu kéo kíp nổ. Chiêm chiếp!
Khói lửa màu đỏ bắn lên trời, nổ tung trong bầu trời không. Bốp!
Tia lửa văng khắp nơi.
Mọi người ở dưới chân núi thấy được.
Nhưng chỉ thấy tia lửa hóa thành lợi kiếm to lớn mà vĩ đại, trôi nổi trong không trung, vô cùng đồ sô.
“Huyết Kiếm Lệnh Có người kinh hãi kêu lên.
“Đây là chiến lệnh cao nhất của sơn trang Huyết Kiếm! Người của sơn trang Huyết Kiếm nhìn thấy chiến lệnh này, sẽ dừng tất cả công việc trên tay, chiến đấu vì sơn trang, không chết không ngừng! Trang Đông Quân đã gọi tất cả người của sơn trang Huyết Kiếm đến rồi!” Huyết Kiêu ngẩng đầu nhìn tia lửa kia, lẩm bẩm nói.
Quả nhiên.
Râm rầm…
Bỗng nhiên sơn trang ở đỉnh núi sôi trào, con đường thông tới sườn núi xuất hiện lượng lớn tiếng bước chân.
Thậm chí dưới chân núi cũng có không ít người nhìn thấy kiếm lệnh này xong vội lên sườn núi.
Có người lái xe, có người đi bộ, thậm chí có người chạy xe điện.
Một lát sau, người ở dưới chân túi đều tụ tập ở sườn núi, hai bên đường bị phá hỏng, hiện trường là một vùng quạ đen mênh mông, tất cả đều là người, nước không lọt qua được, Lâm Dương có chạy đăng trời.
Đám người của dòng họ khác thấy Trang Đông Quân điên cuồng như vậy, cả đám cẩn thận hơn, không dám tùy ý làm bậy.
Vù vù vù vùi Lúc này, trong đám người có bốn gã mặc đồ đen, bên hông có trường kiếm đặc biệt.
Bọn họ đeo mặt nạ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dương. “Là tứ đại kiếm vương!”
Không biết người nào kêu lên một tiếng.
Rầm rầm…
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên