- Trở lại trường học a.
Đường Kim lộ ra bộ dạng buồn bực:
- Trời sắp tối rồi, nếu tiếp tục không quay về trường học thì nói không chừng ở trường sẽ đóng cửa.
- Trường học sao?
Cao Thăng lại chau mày, hỏi:
- Cậu là học sinh à?
Không đợi Đường Kim trả lời, Cao Thăng lại nói tiếp:
- Mặc kệ cậu có phải là học sinh hay không, tóm lại mới vừa rồi cậu đã đánh người. Cậu đi theo tôi một chuyện, đem mọi chuyện nói ra rõ ràng. Mà khoan, trước tiên cậu đợi một chút cái đã để tôi gọi xe cứu thương chở tên Vương mọi rợ này đến bệnh viện đã rồi cậu đi với tôi.
Đường Kim nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu
- Được rồi, hiện giờ tôi cũng không muốn trở lại trường học đây.
Xe cứu thương rất nhanh, chưa đến 5" đồng hồ thì xe cứu thương đã xuất hiện, đem Vương mọi rợ mang đi và chưa đến 5" đồng hồ thì Đường Kim đã cùng với Cao Thăng đi tới sở cảnh sát thành Nam.
Mới vừa bước đi vào sở cảnh sát thì trước mặt liền xuất hiện một nam nhân trung niên mặc cảnh phục, thấy được Cao Thăng thì nam nhân trung niên này tỏ ra bộ dáng hứng thú hỏi:
- Cao Thăng, cậu trở về thật đúng lúc, bên tiểu khu Hồng Tinh đã xảy ra một vụ án thánh toán giữa giang hồ với nhau. Cậu mau dẫn người đến đó xem đi.
- Tốt, sở trưởng, người học sinh này…
Cao Thăng muốn giới thiệu Đường Kim một chút.
Sở trưởng kia lại khoát khoát tay, nói:
- Được rồi, việc này sẽ do đích thân tôi xử lý, cậu mau mau đi di.
Cao Thăng bất đắc dĩ, đành phải gật đầu rồi vội vàng rời đi. Không có biện pháp nào, ai bảo hắn chỉ là phó sở trưởng mà người ta lại là sở trưởng làm chi?
- Tiểu Lý, đưa nghi phạm đến phòng thẩm vấn, tôi sẽ đến ngay.
Cao Thăng vừa mới bước đi thì Sở trưởng liền hướng nam nhân trẻ tuổi tên là tiểu Lý kêu một tiếng.
Nam nhân trẻ tuổi được gọi là tiểu Lý liền lập tức đứng lên, mang theo Đường Kim đi vào một gian phòng thẩm vấn.
Vị Sở trưởng kia là nói tới liền nhưng mà khi Đường Kim ở trong phòng thẩm vấn đợi khoảng 10" thì vị Sở trưởng kia mới bưng một ly trà, không nhanh không chậm đi vào phòng thẩm vấn, ngồi đối diện với Đường Kim.
- Nói đi, là phạm tội gì sao?
Vị Sở trưởng kia liếc mắt nhìn về phía Đường Kim, hỏi.
- Tôi không phạm tội gì cả.
Đường Kim trả lời.
- Ngụy biện.
Vị Sở trưởng kia liền vỗ bàn, cao giọng nói:
- Không phạm tội lại phải đi vào nơi này sao?
- A, vậy thì ông nói tôi phạm tội gì đây?
Đường Kim lại hỏi ngược.
- Cái gì?
Sở trưởng nhất thời không kịp phản ứng.
- Không phạm tội lại phải đi vào nơi này sao?
Đường Kim lập tức đem những lời của Sở trưởng nói trả lại.
- Được a, tiểu tử, dám nói chuyện như vậy trước mặt Trương Thiết Hổ tôi đây thì cậu là người đầu tiên.
Sở trưởng giận quá hóa cười:
- Tốt, tốt lắm, hôm nay tôi sẽ ngồi ở đây hảo hảo tâm sự với cậu.
- Tôi không phải là côn đồ gì cả, tôi là một người học sinh.
Đường Kim bất mãn nhìn vào Trương Thiết Hổ, giọng nói mang theo một chút không kiên nhẫn:
- Tôi tới nơi này là để ghi chép với mấy người chứ không phải để các người thẩm vấn tôi. Nếu không lấy lời khai của tôi thì tôi sẽ đi.
Lúc trên đường đi thì Cao Thăng đã nói với hắn rằng hắn đến nơi này là để viết lời khai, sau đó hắn có thể rời đi. Nhưng mà không nghĩ rằng hiện tại, vị Sở trưởng Trương Thiết Hổ này lại không phải làm việc như thế, thoạt nhìn thì Trương Thiết Hổ này chính là muốn tìm hắn gây phiền toái.
- Cậu đã muốn nói ghi chép đúng không? Được, tiểu Lý chuẩn bị ghi chép.
Trương Thiết Hổ cười một cách âm hiểm, nói:
- Họ và tên?
- Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim.
Đường Kim không nhanh không chậm trả lời.
- Giới tính.
Trương Thiết Hổ lại hỏi.
- Là một nam nhân thuần khiết.
Đường Kim ngáp một cái, hắn thật chán ghét cái loại vấn đề biết rồi mà vẫn cố hỏi này.
- Trả lời thành thật vào.
Trương Thiết Hổ liền vỗ bàn, lớn tiếng quát.
- Nữ.
Đôi mắt Đường Kim xoay động, lập tức thay đổi câu trả lời.
- Tiểu tử, cậu muốn đùa giỡn phải không?
Trương Thiết Hổ giận dữ nhìn vào Đường Kim:
- Điều cậu muốn nói là bản thân cậu là nữ đúng không?
- Nếu biết tôi là nam thì ông còn hỏi cái gì nữa?
Đường Kim cũng rất khó chịu, sớm biết như thế thì hắn cũng không đến nơi này rồi, thật sự là một nơi không có khuôn phép mà.
- Tiểu tử, trước hết tôi để cho cậu hung hăng càn quất một chút.
Trương Thiết Hổ hừ lạnh một tiếng rồi hỏi tiếp:
- Ta hỏi cậu, vì sao cậu và Vương mọi rợ lại đánh nhau?
- Tôi không đánh nhau với hắn.
Đường Kim trả lời.
- Đừng ngụy biện nữa, tôi đã xem qua băng ghi hình rồi. Các cậu đã đánh nhau, trên đây còn có bảng ghi chép này.
Trương Thiết Hổ lại vỗ bàn một lần nữa.
- Ông đã thấy rõ ràng như vậy rồi mà còn nói là đánh nhau à?
Đường Kim lộ ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn vào Trương Thiết Hổ:
- Đó là tôi cùng với tên đầu trọc kia ẩu đả với nhau, là ẩu đả, không phải là đánh nhau, bản chất của 2 việc rất khác nhau.
Trương Thiết Hổ bị chọc tức, hắn không tỏ ra tức giân mà cười:
- Tốt, là ẩu đả đúng không? Được rồi, đây là do cậu thừa nhận rằng cậu đã làm bị thương người khác.
- Ông bị thiếu kiến thức pháp luật à, nhìn vào kia thì thấy rõ là tôi phòng vệ nha.
Đường Kim tiếp tục khinh bỉ Trương Thiết Hổ:
- Tên đầu trọc kia muốn dùng chậu hoa đập đầu tôi, hắn lại chạy xuống muốn đánh nhau với tôi. Tôi chỉ thuận tiện đánh hắn một chút mà thôi, chỉ là cố ý gây thương tích cho hắn mà thôi. Nói ông còn thiếu kiến thức pháp luật là còn nhẹ lắm.
- Cậu nói tôi thiếu kiến thức pháp luật à? Đệt con mja nhà mày, lão tử là người thiếu kiến thức pháp luật sao? Hiện giờ lão tử liền đem cái gì gọi là thiếu kiến thức pháp luật cho mày xem.
Rốt cục Trương Thiết Hổ cũng không nhịn được nữa rồi hắn vỗ lên bàn, căm tức nhìn vào Đường Kim.
- Sở trưởng, sở trưởng.
Nam nhân trẻ tuổi được gọi là tiểu Lý kia liền kéo Trương Thiết Hổ lại, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở hắn:
- Ở đây còn có camera quay hình.
- Đi, đi tắt nó đi.
Trương Thiết Hổ ra lệnh.
Trương Thiết Hổ hơi do dự một chút, không biết là có nên đi tắt camera hay không.
- Cậu đi ra ngoài trước đi.
Trương Thiết Hổ tiếp tục ra lệnh.
Lần này thì tiểu Lý không dám do dự, hắn liền bay nhanh ra khỏi phòng thẩm vấn, đứng canh ở trước phòng.
Đường Kim dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn vào Trương Thiết Hổ:
- Chẳng lẽ ông chuẩn bị bức cung sao?
- Như thế nào? Hiện tại mày đã biết sợ rồi sao?
Ánh mắt của Trương Thiết Hổ có chút âm trầm nhìn vào Đường Kim:
- Thuận tiện nói cho mày biết một câu, Vương thiếu gia nói tao chăm sóc cho mày một chút.
- Vương thiếu gia? Vương Phi à?
Đường Kim có chút ngạc nhiên, tuy rằng Vương mọi rợ kia cũng họ Vương, có thể hắn không biết Vương mọi rợ kia có thể còn gọi là Vương thiếu nhưng mà nếu gọi Vương mọi rợ kia là Vương lão thì có chút đúng hơn.
- Tiểu tử, mày biết như thế là tốt rồi. Nói cho mày biết, trên đời mày có một số người không phải mày muốn đắc tội là có thể đắc tội được. Mày chuẩn bị ngồi đếm gián trong này một vài năm đi.
Hiện tại phòng thẩm vấn cũng không còn ai khác cho nên Trương Thiết Hổ cũng không hề cố kỵ nữa:
- Bất quá, trước khi mày ngồi trong này đếm gián thì lão tử sẽ ra tay chỉnh mày lại một chút.
- Ông sẽ phải hối hận.
Đường Kim lắc đầu.
- Tao xem hiện tại người cần hối hận là mày mới đúng.
Trương Thiết Hổ hừ một tiếng, sau đó tay phải liền hóa thành ưng trảo, hướng về phía cổ của Đường Kim mà chụp tới.
"Ách"
"A"
" Bịch"
Tiểu Lý đứng canh giữ ở trước phòng thẩm vấn có chút không yên. Lúc này nghe bên trong truyền ra các tiếng hỗn tạp thì hắn lại càng trở nên bất an. Sở trưởng này thật là đem người ta làm cho bị thương a, đầu năm nay người nào vào đây cũng bị thương cả, quả thật là chuyện lớn rồi.
Ngay tại lúc tiểu Lý càng lúc càng tỏ ra bất an thì cửa phòng thẩm vấn được mở ra. Tiểu Lý ngó vào thì nhất thời liền trở nên choáng váng, này..này, người đi ra tại sao không phải là Sở trưởng đây?
Không đợi tiểu Lý kịp phản ứng thì Đường Kim đã thản nhiên đi ra ngoài. Mà lúc này, đột nhiên Đường Kim lại nghe từ bên ngoài truyền đến một giọng nói động lòng người:
- Xin hỏi, Trương Sở trưởng của các anh có ở đây không? Truyện được copy tại
Giọng nói này mang theo một lực hấp dẫn khiến cho Đường Kim không nhịn được mà đi tới để xem, sau đó hắn liền nhất thời ngẩn ngơ. Mỹ nữ, mỹ nữ a, đây mới chính là một mỹ nữ chân chính a.