Đường Kim quả thật là một người rất nghèo. Trước kia tên sư phụ không có trách nhiệm kia giả chết biến mất thì lão chỉ để lại cho hắn một trăm đồng. Mặc dù hắn vận khí không tệ, ngồi trên xe trên đường đến thành phố Ninh Sơn cũng không tốn tiền. Hơn nữa ngày hôm qua hắn mới thắng từ nơi Trương Tiểu Bàn một trăm đồng, có thể ở buổi sáng hôm nay hắn tiêu hết hai mươi đồng vào việc ăn điểm tâm. Tính đến lúc này thì tiền mặt trên người của hắn chỉ còn lại có một trăm tám mươi đồng.
Đối với một học sinh trung học bình thường mà nói thì nếu chính là ăn cơm hơn nữa lại ăn trong căn tin ở trong trường thì một trăm tám mươi đồng có thể ăn được hơn nữa tháng, tiết kiệm một chút thì dùng một tháng cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà Đường Kim không phải là một tên học sinh trung học bình thường, hắn chính là một tên siêu cấp ăn hàng.
Một bữa ăn dùng 4 5 kg thịt đối với Đường Kim mà nói thì đó chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi. Tối hôm qua tại quán thịt dê này thì ước chừng là hắn ăn khoảng hơn một ngàn đồng tiền thịt dê. Không hề nghi ngờ gì nữa, nếu như hắn dùng hết một trăm tám mươi đồng trên người của hắn thì hắn cũng không đủ ăn một bữa. Dùng phương pháp bàn cờ để tính thì một trăm tám mươi đồng trên người của hắn cũng chỉ đủ để cho hắn ăn được 2/10 mà thôi.
Cho nên Đường Kim thật sự rất nghèo, nghèo đến nỗi không có tiền để ăn cơm. Hắn muốn ở thành phố Ninh Sơn này bản thân hắn có một cuộc sống mới, nhất định phải nghĩ biện pháp lấp đầy cái bụng của mình trước đã, nói cách khác thì nhất định hắn phải kiếm tiền.
Vì muốn trưa nay có thể ăn một bữa tiệc lớn nên Đường Kim quyết định trước tiên cần phải đi đòi nợ, người thiếu nợ hắn chính là tên kêu là Vương man tử, hắn còn thiếu Đường Kim một vạn hai.
Tuy rằng Đường Kim biết Vương man tử đã bị hắn đánh đến bất tỉnh phải vào bệnh viện nhưng mà hắn cũng không biết Vương man tử vào bệnh viện nào. Hơn nữa đối với lực đạo của mình thì Đường Kim rất rõ ràng, hắn xuống tay rát có chừng mực nên hiện tại hơn phân nửa là Vương man tử đã ra viện cho nên hắn liền quyết định đi đến chỗ ở của Vương man tử để đòi nợ.
Đường Kim không nhanh không chậm tiêu sái đi trên đường ở Nam lộ của thành phố Ninh Sơn, giờ phút này là giờ cao điểm nên trên đường rất có nhiều người. Cả đám người đi đi vô cùng vội vàng, còn Đường Kim thì lại từ từ, lúc này thì trong đám người đi trên đường thì Đường Kim trông có vẻ giống với hạc giữa bầy gà vậy. Text được lấy tại
Một chiếc xe hơi cũ nát không có giấy phép chạy qua bên cạnh của Đường Kim sau đó đột nhiên hắn thắng lại rồi tiếp theo là ở chiếc xe đó dừng lại ở bên cạnh Đường Kim.
Cửa xe được mở ra, một giọng nói giận dữ từ trong xe truyền ra:
- Mày đứng lại đó cho lão tử.
Nương theo một tiếng gầm giận dữ này là một tên đầu trọc có dáng người không cao, vẻ mặt dữ tợn bước xuống xe. Ngay sau đó là hai tên thanh niên đầu tóc húi cua cũng từ trên xe nhảy xuống.
Đường Kim nghe được giọng nói này có ch út quen thuộc nên hắn liền xoay người, thấy được người này là tên đầu trọc thì hắn không khỏi ngạc nhiên:
- Wey, đầu trọc chết tiệt, ông đến đây đưa tiền cho tôi sao? Không tồi, thật sự là không tồi, người tự giác giống như ông đây thật sự là còn sót lại rất ít. Nếu trên thế giới này có nhiều người giống như ông thì tốt biết mấy. Đầu trọc a đầu trọc, ông quả thật là một người thiếu nợ có mẫu mực, hình tượng của ông càng ngày càng chói loại, xem đi, xem đi, ngay cả cái đầu trọc của ông cũng càng lúc càng phát sáng kìa.
Tên đầu trọc này đúng là Vương man tử, hiện tại hình tượng của Vương man tử quả thật là có chút chói lói hơn nữa cũng có chút chật vật. Hai mắt của hắn toàn là tơ máu, bộ dạng tiều tụy hơn nữa trên cánh tay phải của hắn còn có bó thạch cao, hiển nhiên đây chính là kiệt tác của Đường Kim trong ngày hôm qua rồi.
Phía sau của Vương man tử chính là hai tên thanh niên có đầu tóc húi cua. Thoạt nhìn thì hai tên thanh niên này khoảng 20 tuổi, mặc đồng phục màu đen, hơn nữa trên cánh tay đều có hình xăm. Hình xăm của hai người cũng giống nhau chính là hình xăm một con hạt tử đang giương nanh múa vuốt.
- Anh man tử, chính là tên tiểu tử này sao?
Trong đó một tên thanh niên liền nhìn vào Đường Kim, có chút nghi ngờ, hỏi.
- Đúng vậy, chính là ta, các người mau đưa tiền cho ta đi.
Đường Kim chủ động lên tiếng nói.
- Tao đưa con mày tiền cái con mja mày.
Vương man tử nổi giận gầm lên một tiếng:
- Mọi người cùng xông lên, đánh gãy ta và chân của tên tiểu tử này cho ta.
- Vâng, anh man tử.
Tuy rằng hai tên thanh niên này có chút nghi ngờ nhưng mà vẫn đồng thanh lên tiếng đáp ứng một câu. Sau đó liền bước lên, một người chụp vào bả vai phải của Đường Kim còn tên khác thì chụp vào bả vai trái của Đường Kim.
Hiển nhiên rằng hai người này muốn trước tiên ra tay khống chế Đường Kim, đáng tiếc là không như suy tính của bọn hắn, những động tác của bọn chúng ở trước mắt Đường Kim thì cũng không có một chút hiệu quả gì cả.
- Một đám chết tiệt, các người thật đúng là không được khen ngợi mà.
Đường Kim thở dàu, sau đó hai tay của hắn đồng thời nâng lên, tùy ý tung ra một trảo, liền phân biệt bắt láy được một bàn tay của hai tên thanh niên sau đó hai tay của Đường Kim hơi dùng sức kéo xuống.
"Rắc"
"Rắc"
"Ách!"
- Đệt con mja.
Tiếng xương gãy cùng với một tiếng hét thảm và một tiếng mắng vang lên, tay của hai tên thanh niên này đã bị trật khớp.
- Tôi đã nói với các anh rằng tôi là một người không thích bạo lực chưa?
Đường Kim buông tay ra, sau đó đột nhiên nhấc chân lên, đá ra hai cước, đem hai tên thanh niên này đá ngã xuống đất:
- Nếu tôi chưa nói qua thì tôi đây liền nói lại lần nữa choc ác anh biết. Tôi thật sự là một người thích bạo lực, cho nên nếu các anh không muốn tôi dùng bạo lực để xứ lý các anh thì các anh đừng làm tôi mất hứng, bởi khi tôi mất hứng thì tôi sẽ trở nên vô cùng bạo lực. Hiện tại, các anh đã hiểu được ý của tôi chưa?
Hai tên thanh niên té trên mặt đất, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ròng. Không bởi vì quá nóng mà là quá đau đớn, bọn hắn đều không nói gì. Trong mắt mơ hồ có chút sợ hai, sau đó rốt cuộc bọn hắn cũng hiểu được nguyên nhân cổ tay của Vương man tử bị gãy.
Đường Kim cũng không tiếp tục nhiều lời với hai tên thanh niên này nữa. Hắn quay đầu lại nhìn vào Vương man tử, lộ ra một bộ dạng không thích:
- Đầu trọc chết tiệt, ông đã để cho tôi làm những việc mà bản thân tôi không thích. Cho nên hiện tại thì bản thân tôi rất khó chịu, bởi vì rất khó chịu nên tôi quyết định tăng thêm số tiền mà ông nợ của tôi lên, cho nên hiện giờ ông đã thiếu tôi hai vạn đồng.
Lời còn chưa dứt thì đột nhiên tay của Đường Kim vung lên, hắn bắt lấy cánh tay đang quấn băng của Vương man tử, hơi dùng lực một chút.
"Ách"
Vương man tử phát ra một tiếng thảm thiết kinh thiên động địa, cơn đau nhức từ trên cánh tay truyền đến khiến cho bộ mặt của hắn cũng bắt đầu run lên.
Vương man tử kêu thảm thiết lại không hề khiến cho nhiều người chú ý đến, mặc dù nơi này là trên đường nhưng mà có rất nhiều người sớm nhìn thấy tình huống ở bên này thì liền né xa ra. Mà cho du có nghe được tiếng kêu thảm thiết kia thì bọn họ cũng càng tránh xa hơn, làm gì có tâm tư đến đây mà coi nữa.
- Tên đầu trọc chết tiệt, hiện giờ thì ông có nguyện ý trả tiền không?
Một bên Đường Kim hơi dùng sức, một bên không nhanh không chậm hỏi.
- Đệt con mja nhà mày… A…Tiểu tử.. Mày có dũng khí…A..Mày ác lắm..A… Lão tử trả, lão tử trả.
Mới vừa bắt đầu thì Vương mọi rợ còn không phục, nhưng mà cơn đau càng ngày càng truyền đến làm cho hắn không ngừng hét lên. Lập tức liền khuất phục trước râm uy của Đường Kim, miệng vết thương của hắn giống như là bị xát muối vào làm cho hắn vô cùng đau đớn, không còn khả năng để chịu đựng nữa.
- Như thế thì được rồi nha, thiếu nợ trả tiền đây là một chuyện hiển nhiên, hai năm rõ mười. Tôi thật là một người biết giảng đạo lý mà.
Rốt cuộc Đường Kim cũng buông tay của Vương man tử ra, vẻ mặt có chút vừa lòng:
- Mau đưa tiền ra đây, tôi không muốn làm chậm trễ việc đi đến bệnh viện của các ông.
Vương man tử cắn răng, dùng cánh tay còn chưa bị thương kia bỏ và trong túi quần lấy ra một cái ví, một bên lấy tiền, một bên có chút không cam lòng nhìn vào Đường Kim:
- Tiểu tử, từ trước đến nay Vương man tử tao là một người đàng hoàng, nếu mày thật sự có dũng khí thì hãy nói tên cho tao biết.