- Được rồi, ký sổ thì ký sổ.
Rất nhanh Đường Kim liền đáp ứng yêu cầu của Đường Thanh Thanh
- Bất quá em sẽ tính thêm lợi tức nữa.
- Chị nói cậu em này, cậu mới có 16 tuổi thôi mà tại sao tư tưởng của cậu lại không thuần khiết như vậy hả? Cả ngày đều muốn làm những chuyện loạn thất bát tao như thế này thì sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của cậu đó.
Đường Thanh Thanh bắt đầu lên lớp giáo dục Đường Kim.
- Người xưa 13 tuổi đã có thể kết hôn rồi, năm nay em đã 16 tuổi rồi mà một người bạn gái cũng chưa có. Em cảm thấy bản thân là một người vô cùng thuần khiết rồi.
Đường Kim thở dài:
- Bây giờ em thấy mình sắp ế rồi.
Đường Thanh Thanh liếc mắt nhìn có người mười sáu tuổi ế sao? Điều này thì mấy anh hai sáu tuổi vẫn FA sao chịu được a!
- Không nói nhảm với cậu nữa, chị về nhà đây. À quên nữa, cậu hãy để lại số điện thoại cho chị, lần sau khi có việc thì chị sẽ gọi điện tìm cậu.
Đường Thanh Thanh lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, sau đó nói với Đường Kim.
- Em không có điện thoại.
Đường Kim lắc lắc đầu rồi nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Khi nào muốn tìm em thì chị hãy đến phòng học đi, thỉnh thoảng thì em sẽ lên lớp học.
- Được rồi, chị đi trước đây, cậu tự đi về trường nhá, à cậu đi xe bus cũng được.
Đường Thanh Thanh đứng dậy, đi ra khỏi quán lẩu.
Đường Kim cũng đứng dậy đi theo, cùng nàng bước ra ngoài.
Đường Thanh Thanh bước lên xe, đang chuẩn bị rời đi thì đúng vào lúc này một giọng nói giống như là một con vịt đột nhiên truyền đến:
- Wey, đây không phải là Đường cảnh quan của thành phố sao? Đường cảnh quan, tại sao lại trùng hợp đến như vậy, wey, cùng bạn trai hẹn hò sao?
Theo sau những lời này là một tên đại bàn tử đi từ bên kia tới. Đúng vậy, tên này quả nhiên là rất mập chỉ có thể dùng từ thùng phi để hình dung. Dọc theo đường đi, hắn đúng là thùng phi di động vậy, so với người ngồi cùng bàn với Đường Kim là Trương Tiểu Bàn thì quả thật là có thể dùng mấy chữ gầy trơ xương để hình dung.
Trên người của tên mập mạp này mang một chiếc áo sơ mi màu sắc rực rỡ, bên dưới hắn mặc một chiếc quần đùi cũng vô cùng màu mè. Chân hắn đi một đôi giày da, khỏi phải nói gì nữa, bởi vì thân thể của hắn quá khoa trương như thế cho nên mỗi bước đi của hắn thì dường như mặt đất cũng rung lên một hai cái.
Bất quá, tên mập mạp này cũng không chỉ đi một mình, phía sau hắn còn có thêm hai tên nam tử trẻ tuổi cao lớn khôi ngô, ánh mắt của hai tên này có chút hung ác, vừa nhìn qua thì cũng biết là hai tên này cũng không dễ chọc vào.
- Họ Tả kia, ông lại muốn chơi cái gì đây?
Thấy tên mập mạp này thì nhất thời Đường Thanh Thanh biến sắc, nàng oán hận nhìn vào hắn, nghiến răng nghiến lợi lại giống như là đang hỏi.
- Đương cảnh quan, làm gì mà trông cô có vẻ có địch ý lớn đối với tôi thế? Tôi đến đây để ăn khuya, vừa hay gặp cô cho nên nhân tiện tới chào hỏi cô vài câu thôi mà.
Tên mập mạp họ Tả kia trả lời, giọng nói của hắn vẫn âm dương quái khí khó nghe như vậy:
- Lại nói tiếp, hiện tại lão Đường còn khỏe không? Đã lâu rồi mà còn chưa gặp ông ấy, tôi thật sự là muốn gặp ông ấy nha.
- Tả Tiểu Long, ông câm miệng lại cho tôi.
Đường Thanh Thanh nổi giận, nói.
- Đường cảnh quan, đất nước chúng ta có quyền tự do ngôn luận mà, đúng rồi, về nhà thì cô nhớ nói cho lão Đường biết rằng tôi nghĩ sẽ cùng ông ấy cùng nhau tản bộ chẳng hạn.
Tả Tiểu Long cười ha ha rồi nói:
- Tôi sẽ không quấy rầy cô hẹn hò với bạn trai nữa.
Tả Tiểu Long đi đến trước mặt của Đường Kim mà lúc này khuôn mặt của Đường Thanh Thanh đỏ bừng, tay nắm chặt lại, bộ dạng rất giận nhưng mà nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tả Tiểu Long bước đi trước mặt mình, từ đâu đến cuối không dám làm gì.
- Chị Thanh, tên mập mạp kia là ai thế?
Đường Kim có chút tò mò, hỏi một câu:
- Dường như thì hắn và chị có chút cừu oán sao?
- Tên khốn kiếp kia đã làm hại cha của chị chỉ có thể ngồi trên xe lăm, thế mà hiện tại hắn lại nói cái gì mà cùng cha của chị tản bộ. Hắn quả thật là một tên hỗn đản, không bằng cầm thú.
Đường Thanh Thanh căm giận nói.
Cũng không biết là có phải là nghe được những lời này của Đường Thanh Thanh hay không mà Tần Thủy Dao bước đi cách Đường Thanh Thanh khoảng mười mấy mét thì đột nhiên dừng lại, hắn xoay người nói:
- Đường cảnh quan, tôi cũng đã từng nói qua, cô và lão Đường đều có ánh mắt nhìn người kém như thế sao? Người bạn trai này của cô thì nhìnđã biết là không thể dựa vào a, một ngày nào đó hắn và mẹ của cô sẽ giống nhau, đều sẽ bỏ trốn đi cả.
- Tên mập mạp chết tiệt kia, ông nói cái gì đó?
Vốn là Đường Kim không muốn quản đến những chuyện này nhưng mà nghe được những lời nói kia của Tả Tiểu Long thì nhất thời hắn có chút không thoải mái. Hắn đẹp trai như vậy mà lại có người dám nói không thể tin cậy vào hắn, làm sao có thể nhịn được đây?
- Tiểu tử, mày kêu tao là cái gì đó?
Đống thịt béo trên người và trên mặt của Tả Tiểu Long bắt đầu rung lên vài cái. Sắc mặt của hắn phát lạnh, giọng nói của hắn đột nhiên trở nên vô cùng âm lãnh mà hai tên thuộc hạ đầu trọc của hắn cũng nhìn về phía Đường Kim, ánh mắt của bọn hắn bắn ra những tia độc ác. Tả Tiểu Long đi thẳng đến trước mặt Đường Kim rồi gằn từng tiếng:
- Tiểu tử, có dũng khí thì mày hãy lặp lại câu nói kia đi.
- Tên mập mạp chết tiệt, xem ra thì ông thực sự thích cách gọi này a, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ông, kêu lên vài lần cho ông nghe.
Đường Kim tỏ ra uể oải nhìn vào Tả Tiểu Long:
- Tên mập mạp chết tiệt, Tên mập mạp chết tiệt, Tên mập mạp chết tiệt, Tên mập mạp chết tiệt, Tên mập mạp chết tiệt… Bây giờ thì ông đã thỏa mãn chưa?
- Tiểu tử, mày muốn chết.
Tả Tiểu Long âm lãnh nhìn vào Đường Kim:
- Mày cho là có Đường cảnh quan ở đây thì có thể bảo vệ được cho mày sao?
- Tên mập mạp chết tiệt kia nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm cái gì nữa hả?
Đường Kim ngáp một cái:
- Nếu ông muốn giáo huấn tôi thì nhanh động thủ đi, nếu ông không dám động thủ thì mau cút về chuồng heo của ông đi.
- Tiểu tử, mày thật sự cho rằng một nữ cảnh sát tay mơ mới vào làm được ba tháng ở bên cạnh thì tao không dám động vào mày phải không?
Ánh mắt của Tả Tiểu Long hung ác nhìn chằm chằm vào Đường Kim:
- Tả gia tao cho nói mày biết, ở thành phố Ninh Sơn này thì còn không có người nào mà tao không dám động vào.
- Tả Tiểu Long, ông cứ thử xem, tôi cũng đang tìm cơ hội để thử súng đây.
Đường Thanh Thanh kêu lên một tiếng, tay phải của nàng sờ phải khẩu sung ở bên hông:
- Nếu ông dám ra tay thì tôi sẽ nổ súng bắn chết tên vương bát đản khốn kiếp nhà ông.
Tả Tiểu Long nhìn thoáng qua khẩu súng ở bên hông của Đường Thanh Thanh, hắn nở ra khuôn mặt vui vẻ sau đó cười ha hả:
- Đường cảnh quan, làm gì mà cô lại kích động như thế? Tôi chỉ là muốn tâm sự cùng bạn trai của cô mà thôi nếu cô không muốn thì tôi cũng không quấy rầy các người nữa.
Nói xong lời này, Tả Tiểu Long xoay người lần nữa, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Đường Kim lại vang lên:
- Tên mập mạp chết tiệt kia, tôi đã cho ông đi chưa?
Tả Tiểu Long xoay người lại, thân thể mập mạp của hắn mà linh hoạt thật, hắn dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Đường Kim, gằn từng câu từng chữ:
- Tiểu tử, không nên khiêu khích tao.
- Tôi đây là đang giảng đạo lý với ông, vừa rồi ông mới là người nói bậy, tôi hẳn là nên đánh ông bằng hai bàn tay của mình.
Đường Kim không nhanh không chậm nói:
- Nhưng mà, con người của tôi không thích sử dụng bạo lực cho nên tôi cảm thấy hay là ông nên tự tát vào mặt của mình vài cái đi, sau đó thì ông có thể chạy trở về chuồng heo của mình.
- Tốt, tốt lắm, ha ha ha ha ha….
Tả Tiểu Long giận quá hóa cười nhưng mà giọng nói giống như vịt của hắn khi cười lên lại khiến cho người khác cảm thấy khó nghe:
- Tiểu tử, mày thật sự rất có dũng khí, bất quá tao cũng nói cho mày biết một câu, người có dũng khí thường hay chết sớm.
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên Tả Tiểu Long vung tay lên:
- Giết tên tiểu tử này cho tao.
Hai tên thanh niên thủ hạ luôn đi phía sau của Tả Tiểu Long nghe được hắn nói thế thì liền hướng về phía gáy của Đường Kim mà đánh tới. Mà đồng thời, dường như cùng một lúc Tả Tiểu Long cũng thay đổi vị trí, động tác của hắn vô cùng linh hoạt, thân thể mập mạp của hắn cũng không ảnh hưởng gì đến tốc độ của hắn. Nhưng mà mục tiêu của hắn cũng không phải là Đường Kim mà là Đường Thanh Thanh đang ở phía sau.