- Cô Tô? Cô ở nơi này a?
Nhìn thấy Tô Vân Phỉ thì Tần Thủy Dao ngẩn người ra.
- Cô Tô, Tần Thủy Dao đến đây để kiểm tra, nếu không thì cô hãy giúp em nói cho nàng biết, kỳ thật thì tối hôm qua vào lúc mười giờ thì em đã về rồi.
Đường Kim cười hì hì nói.
- Kiểm tra sao?
Trên mặt của Tô Vân Phỉ hiện ra một vẻ kỳ quái, lập tức nàng liền nghĩ tới, hai học sinh này chính là một đôi vợ chồng.
- Kiểm tra cái đầu của cậu.
Tần Thủy Dao hung hăng nhìn Đường Kim liếc mắt một cái: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Nếu không phải mẹ của tôi bảo tôi đến đây để hỏi thăm cậu một chút thì có chết tôi cũng không tâm đến việc sống chết của cậu.
- Tần Thủy Dao, quả thật là tối qua Đường Kim đã về vào lúc mười giờ, lúc ấy cô còn đến tìm em ấy để nói về vấn đề học tập của em ấy nữa.
Tô Vân Phỉ mở miệng nói.
- Mười giờ?
Tần Thủy Dao liền lấy trong túi quần ra một chiếc điện thoại di động, nhìn vào nhật ký cuộc gọi của mình, nhìn vào thời gian mà số của Trương Ny gọi đến, lúc ấy cũng là chín giờ năm tám rồi.
- Cô Tô, em đi ăn sáng trước đây.
Đường Kim bắt chuyện với Tô Vân Phỉ, cũng mặc kệ Tần Thủy Dao đứng sững sờ ở đó, rất nhanh liền rời đi.
Trong mắt của Tần Thủy Dao lộ ra vẻ mê hoặc, mặc dù nàng không nói tiếng nào với cảnh sát hơn nữa mẹ của nàng Tần Khinh Vũ cũng không nhắc tới việc này nhưng mà hai người bọn họ vẫn cho rằng, người hôm qua giết chết bọn bắt cóc, cứu Trương Ny về chính là Đường Kim.
Nhưng mà, vị trí phát hiện được Trương Ny cách trường Ninh Sơn Nhị Trung cho dù là dùng máy bay trực thăng thì ít nhất là cũng phải tốn hơn năm phút đồng hồ mà lái xe thì ít nhất cũng tốn hơn mười mấy phút đồng hồ. Chín giờ năm tám người kia còn ở bên cạnh của Trương Ny, mà mười tối thì Đường Kim đã trở lại Ninh Sơn Nhị Trung rồi, cho dù hắn có chạy nhanh như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể dùng hai phút mà trở lại đây a?
Điều này làm cho Tần Thủy Dao bắt đầu có chút hoài nghi, chẳng lẽ, tối hôm qua cứu Trương Ny, căn bản là không phải Đường Kim?
Không phải là hắn thì là ai đây?
Nhìn qua Tô Vân Phỉ một cái, Tần Thủy Dao lại không nhịn được mà âm thầm mắng Đường Kim một câu, tên Đường Kim lưu manh này thật sự rất đáng chết, như thế nào mà lại làm hàng xóm của một giáo viên mỹ nữ được? Nhất định là hắn cố ý rồi.
- Đường Kim chết bầm, sống ở bên ngoài cũng thật thoải mái mà.
Tần Thủy Dao cũng mới vừa biết được Đường Kim ở nơi này, hơn nữa cũng là do Tần Khinh Vũ trực tiếp hỏi thăm hiệu trưởng cho nên mới biết được ở nơi này.
Đường Kim vừa mới đi ra khỏi Ninh Sơn Nhị Trung thì điện thoại di động của hắn liền vang lên.
- Chị Thanh, sớm như thế này mà chị đã rời giường rồi sao?
Đường Kim lập tức bấm máy nghe điện thoại, bởi vì cuộc điện thoại này là do Đường Thanh Thanh gọi tới.
- Rời cái gì mà rời, chị còn chưa ngủ đâu.
Trong giọng nói của Đường Thanh Thanh mang theo một tia mỏi mệt:
- Tiểu đệ, cậu đang ở đâu đó? Chị có chút chuyện muốn nói với cậu.
- Em đang ở cửa trường Ninh Sơn Nhị Trung này, đang chuẩn bị đi ăn sáng, chị đã ăn sáng chưa? Nếu không thì qua đây rồi cùng đi ăn.
Đường Kim liền trả lời.
- Tốt, em cứ đứng đó đợi một lát, chị tới ngay đây.
Đường Thanh Thanh liền đồng ý.
- Chị Thanh, từ cửa của trường Ninh Sơn Nhị Trung quẹo trái, sau đó đi tới chừng 100m nữa thì có một quán ăn, em ở trong đó chờ chị.
Đường Kim liền nói.
- Ok, chị cúp máy đây.
Đường Thanh Thanh lên tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.
Đường Kim rất nhanh đi vào quán ăn này, quán ăn này cũng không lớn, mặt tiền của quán cũng chỉ có vài mét mà thôi, ông chủ của quán ăn này là một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, hiện tại trong quán ăn chỉ có một người.
Quán ăn này kỳ thật cũng không phải là nơi có danh tiếng gì cả, bất quá sau khi tới đây ăn thử một lần thì Đường Kim cảm thấy thức ăn ở nơi này không tồi.
- Ông chủ, cho mười bát há cảo.
Đường Kim tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
(Nguyên gốc là hồn đồn, trong chương trước đã nói đến nhưng dịch và biên không rõ món gì nên để nguyên, bây giờ mới biết là há cảo, chân thành cáo lỗi cùng quý độc giả )
- Được, chờ một lát.
Thấy Đường Kim đến đây thì lão Lục ông chủ của quán hơi ngây ngốc một chút, sau đó liền lập tức nở ra nụ cười, đối với Đường Kim thì hắn vẫn còn một chút ấn tượng, bởi vì sáng sớm ngày hôm qua thì một mình Đường Kim đã đến quán ăn hơn năm bát há cảo.
Ngay khi Đường Kim ăn hết bát thứ năm thì nữ cảnh sát xinh đẹp, chân dài tới nách Đường Thanh Thanh cũng đã đi đến, khuôn mặt khí khái anh thư bừng bừng của nàng giờ phút này tràn đầy vẻ mệt mỏi, sau khi thấy Đường Kim thì nàng liền đi tới ngồi xuống đối diện với Đường Kim, ngáp mấy cái.
- Chị Thanh, làm gì mà chị vội vội vàng vàng như thế? Như thế nào mà cả đêm qua cũng chưa ngủ đây?
Thấy bộ dạng mệt mỏi của Đường Thanh Thanh thì Đường Kim hỏi.
- Chị nói tiểu đệ cậu này, cậu cũng đừng có biết rõ rồi mà còn cố hỏi a.
Đường Thanh Thanh có chút bất mãn nhìn vào Đường Kim:
- Chuyện xảy ra vào tối hôm qua chẳng lẽ cậu không biết sao?
- Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Nghe Đường Thanh Thanh nói thế thì Đường Kim liền giả vờ hồ đồ làm ra một bộ dạng mê hoặc.
Đường Thanh Thanh nhìn vào Đường Kim, ước chừng khoảng mười giây thì nàng không mở miệng nói gì sau đó nàng mới nhíu mày lại rồi hạ giọng hỏi:
- Tiểu đệ, chuyện xảy ra vào tối hôm qua thực không liên quan tới cậu sao?
- Chị Thanh, tối hôm qua em không có làm gì a.
Đường Kim vẫn tỏ ra vô tội như cũ.
Đường Thanh Thanh có chút bất đắc dĩ:
- Được rồi, với quan hệ của chị em chúng ta thì cậu cứ nói ra đi, chị sẽ không làm gì cả.
Lại một chén há cảo nữa được đưa lên bàn, Đường Thanh Thanh cũng không có khách khí mà bắt đầu ăn lấy ăn để, xem ra thì hiện tại nàng cũng đang rất đói bụng a.
- Chị Thanh, chị muốn nói với em chuyện gì đây?
Đường Kim lại hỏi.
- Hiện tại cũng không có việc gì?
Đường Thanh Thanh lại ngáp một chút:
- Mệt chết đi được, ăn xong rồi kiếm chỗ nào nằm ngủ đã.
Đường Thanh Thanh thật sự là rất đói, một hơi nàng liền thịt hết cả hai chén há cảo, sau đó nàng liền nằm sấp lên trên bàn:
- Tiểu đệ, chị chợp mắt một lát đã, khi nào cậu ăn xong thì hãy đánh thức chị dậy.
Không đến một phút sau thì lại một chén há cảo nữa được đưa lên trên bàn mà Đường Thanh Thanh đã bắt đầu ngủ rồi.
Năm phút sau.
Rốt cuộc thì Đường Kim cũng ăn hết mười chén há cảo, hắn đứng dậy:
- Ông chủ, tính tiền.
- Tất cả là sáu mươi đồng.
Lão Lục sớm đã tính qua, năm đồng một chén, tổng cộng Đường Kim dùng hết mười hai chén.
Đường Kim đưa cho lão Lục tờ một trăm đồng:
- Không cần thối lại, ngày mai tôi lại đến ăn.
- A, được rồi, tôi sẽ nhớ kỹ.
Lão Lục ngẩn người ra, sau đó vội vàng gật đầu.
Đường Kim cũng không đánh thức Đường Thanh Thanh mà là trực tiếp ôm nàng lên sau đó đi ra khỏi quán hồn đồn.
Sân thể dục của Ninh Sơn Nhị trung, mấy ngàn học sinh vừa mới rời giường liền đứng lại thành một chỗ tạo thành một đội ngũ chỉnh tề.
- ….Cô dạy em tập thể dục buổi sáng, một hai ba bốn hít thở hít thở hít thở….
- Một tay giơ cao lên trời, hai tay ôm ngang bờ vai, ba tay song song trước mặt, bốn buông cả hai tay, một hai ba bốn hít vào thở ra hít vào thở ra…..
Nương theo tiếng hát trong loa phát thanh thì mặc kệ mọi người có muốn hay không thì cũng bắt đầu tập bài thể dục buổi sáng này.
Bài thể dục buổi sáng mới được hoàn thành được một nửa thì đột nhiên có một đạo thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn, lập tức liền khiến cho vô số người chú ý vào đạo thân ảnh này. Bởi vì tên gia hỏa này thật sự rất là chói mắt, người nào người nấy hiện giờ đều đang ở sân thể dục xếp thành một đội ngũ chỉnh tề để tập thể dục, thế nhưng mà hắn lại xuất hiện ở trên đường, không chút hoang mang nào mà đi tới, mà quan trong hơn là trong tay của hắn có ôm theo một người, một nữ nhân!
- Chân thật dài a…
Có người kinh ngạc tán thán lên.
- Đùi đẹp a, thứ mà ta yêu nhất…
Có người liền hâm một.
- Kháo, nữ cảnh sát a, đồng phục thật hấp dẫn….
Có người bắt đầu nghĩ đến những cảnh tượng bất lương.
- Ta kháo, tên tiểu tử kia không phải Đường Kim sao?
Rốt cục có người nhận ra người kia.
- Sát, thật sự là hắn! Thẳng này từ nơi nào mà nhặt được một nữ cảnh sát trở về đây?
- Mja nó, đây là bắt cóc nữ cảnh sát đó, chúng ta nên báo cho cảnh sát.
- Chú mày đừng có đùa như thế, nếu thật sự là hắn bắt cóc thì hắn còn dám nghênh ngang đi giữ đường như thế sao?
- Thằng này thật là có diễm phúc tốt mà.
….
Một đám người nghị luận sôi nổi, một số người thậm chí quên làm thể dục buổi sáng, vô số ánh mắt có hâm mộ có ghen tị nhìn vào phía Đường Kim, một bộ hận không thể nhào lên đoạt nữ cảnh sát chân dài kia từ trong lòng của Đường Kim.