- A..A!
Tên kêu đau đớn đan xen nhau vang lên, mười mấy tên bảo vệ Phi Ưng kia liền ngã hết xuống đất, trong phút chốc, chỉ có duy nhất một người còn đứng đó chính là tên thanh niên tóc hồng kia.
Đường Kim cầm lấy đũa, lại mò một hồi trong nồi thì cuối cùng mới gắp lên được một miếng cá sau đó bỏ vào miệng, nhai rồi nuốt xuống, cuối cùng thì hắn mới đứng dậy, đi về phía tên thanh niên tóc hồng kia, trên mặt nở ra nụ cười xán lạn:
- Có phải thật sự mày muốn tâm tình của mày càng trở nên kém hơn không?
- Mày…mày….mày đã làm gì đối với bọn hắn?
Sắc mặt của tên thanh niên tóc hồng có chút tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, hắn như thế nào cũng rõ, chính mình mang theo mười mấy người đến đây, như thế nào mà đều ngã xuống hết?
Nhớ tới cảnh không hiểu vì sao mà xe của mình đột nhiên bị đập hư, mà chính bản thân hắn không hiểu vì sao lại đập đầu vào xe thì tên thanh niên tóc hồng này lại cảm thấy sự việc có chút quỷ dị, trong mắt của hắn hiện ra vẻ sợ hãi:
- Mày…mày là người hay là quỷ?
- Có con quỷ nào đẹp trai như tao sao?
Đường Kim thì thào tự nói:
- Thật sự là không biết thưởng thức a.
Duỗi lưng một cái, Đường Kim liền đi ra cửa, nhưng mà trên tay hắn vẫn cầm lấy đôi đũa, dường như là quên bỏ xuống.
Tên thanh niên tóc hồng có chút ngẩn người ra mà nhìn vào bóng lưng của Đường Kim, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, tự nhiên sẽ không dám ngăn cản Đường Kim, đồng thời hắn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Đường Kim cứ như vậy mà buông tha cho hắn sao?
Ngay tại lúc tên thanh niên tóc hồng kia còn đang nghi hoặc thì Đường Kim đã đi ra đến cửa, sau đó hắn ồ lên một tiếng, rồi nhìn vào tay phải cảu mình, lầm bầm lầu bầu:
- Như thế nào mà mình lại mang cả đũa ra luôn nhỉ?
- Lấy đồ của người khác là không đúng, vẫn nên trả lại cho người ta.
Đường Kim còn nói thêm, sau đó thì tay hắn liền vung lên, hai chiếc đũa liền bay về phía sau.
Bịch!
Bịch!
Hai cây đũa liền bay vào bàn, mà Đường Kim cũng biến mất ở cửa.
Ngay khi hai cây đũa bay tới thì tên thanh niên tóc hồng kia vô cùng khẩn trương, nhưng mà khi hắn thấy hai cây đũa kia nằm ở trên bàn cách hắn mấy m thì hắn liền nhẹ nhàng thở ra, mà Đường Kim cũng đã biến mất, điều này lại làm cho hắn hoàn toàn yên lòng.
- Con bà nó, thật sự không biết nó là người hay quỷ…
Tên thanh niên tóc hồng thì thào tự nói, lời nói hắn còn chưa dứt thì trên mặt của hắn đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, vô số xương cá đang bay về phía hắn.
- Không…A…
Tên thanh niên tóc hồng hét ra một tiếng thảm thiết, chỉ ít là có mấy chục cái xương cá găm vào trên người của hắn, trong khoảng khoắc đó thì người của hắn trông giống như một con nhím, trên mặt, trên miệng, trên trán, thậm chí là sau ót đều có xương cá, người khác vừa nhìn qua thì trông hắn quả thật giống với một con nhím.
Cơn đau truyền đến, mà một loại cảm giác sợ hãi liền phát ra từ trong lòng của hắn, hoàn toàn bao phủ lấy tên thanh niên tóc hồng này.
- Thật sự có quỷ…
Tên thanh niên tóc hồng ngơ ngác nói một câu, sau đó hai mắt của hắn trắng dã, rầm một phát, hắn đã té ngã trên mặt đất, trực tiếp hôn mê luôn.
Mà giờ phút này, ở bên ngoài quán lẩu cá, bảy tám người phục vụ cùng với bốn năm người khác còn chưa rời đi, bọn hắn tụ tập lại một chỗ. Bọn hắn đều nhìn chằm chằm vào cửa, mà khi nghe được tiếng kêu thảm ở bên trong truyền ra thì trong lòng của bọn hắn liền âm thầm cảm thấy may mắn đồng thời cũng có cảm giác đồng tình với Đường Kim.
Nhưng mà ngay khi Đường Kim thản nhiên bước ra khỏi cửa thì mười mấy người này nhất thời liền đờ ra, giống như là hóa đá mà đứng yên ở đó vậy, vẫn không có nhúc nhích, người này như thế nào mà lại có thể bình yên vô sự đi ra đây?
Thẳng cho đến khi Đường Kim biến mất ở trong tầm mắt của bọn hắn thì bọn hắn mới hồi phục lại tinh thần, sau đó bọn hắn liền đi vào quán.
Thấy được cảnh tượng ở trong quá thì những người này lại hóa đá thêm lần nữa, điều này… điều này làm sao có thể được?
Đi trên đường lớn ở Ninh Sơn thì Đường Kim cảm thấy có chút buồn bực, người đẹp trai như hắn cũng thật sự là tội sao, giống như đẹp trai như hắn thì đi đến đâu cũng đều bị người ta ganh ghét, cũng đều bị người ta tìm tới gây phiền toái.
- Cần phải khiêm tốn a.
Đường Kim thì thào tự nói:
- Nhưng mà một người đẹp trai như mình đây, muốn khiêm tốn thì thật sự là rất khó a.
Cảm khái xong, bước chân Đường Kim tăng tốc, đi về phía trường Ninh Sơn Nhị Trung.
Khi hắn đến trường thì vẫn chưa đến 8h tối, lúc này vẫn còn là giờ tự học, mà Đường Kim cũng không bước vào lớp học để học, mà hắn trực tiếp trở về chỗ ở của mình.
Sau khi vào phòng thì Đường Kim liền vào thư phòng, sau đó liền mở máy vi tính lên, vào trang web đồ cổ kia, đọc những tin mới.
Ngồi hơn một tiếng đồng hồ mà Đường Kim vẫn không có thu hoạch gì mới, sau đó đột nhiên nick yahoo của hắn có một tin nhắn mới hiện lên, là một người tên Dao Dao xinh đẹp add nick, sau đó còn có 1 tin nhắn:
- Đường Kim chết tiệt, là tôi đây.
Đường Kim liền từ chối không add nick của Dao Dao xinh đẹp.
Dao Dao xinh đẹp lập tức nhắn tin tiếp:
- Đường Kim chết tiệt, thế nào mà không chịu add nick của tôi?
Đường Kim lại cự tuyệt, bất quá lần này hắn còn nói lý do:
- Tên của cô trên này nghe không được hay cho lắm, đổi thành đồ ngốc đi.
- Đường Kim chết tiệt, tôi ghét cậu.
Dao Dao xinh đẹp lại một lần nữa add nick của Đường Kim, bất quả hiển nhiên là nàng chỉ muốn mắng Đường Kim, sau đó nàng còn bồi thêm một câu:
- Tôi không muốn có một người bạn như cậu, cậu đi chết đi.
Lần này thì Đường Kim cũng đã thí nghiệm được, đồng thời hắn lầm bầm lầu bầu:
- Cô nói không thêm thì sẽ không thêm sao, tôi đây chẳng phải là mất mặt lắm sao?
Trong danh sách bạn bè của Đường Kim lập tức lại có thêm một người, đúng là Dao Dao xinh đẹp, mà avatar của Dao Dao xinh đẹp này mặc dù rất nhỏ nhưng mà Đường Kim liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đúng như dự đoán của hắn. Dao Dao xinh đẹp này chính là vị hôn thê của hắn Tần Thủy Dao.
- Đường Kim chết tiết, nick của cậu trên này thật là ghê tởm, cái gì mà anh Đường Tinh, người khác không biết thì gọi cậu bị thần kinh đó.
Dao Dao xinh đẹp lập tức nhắn cho Đường Kim một câu, hơn nữa còn mang theo một cái icon nôn mửa.
- Biết vì sao tôi muốn từ hôn với cô không? Bởi vì chúng ta hoàn toàn không có tiếng nói chung a.
Đường Kim liền trả lời.
- Tôi và cậu mới không có tiếng nói chung đâu.
Dao Dao xinh đẹp ném qua một icon một người ôm trái bom.
Không đợi Đường Kim trả lời thì Dao Dao xinh đẹp lập tức lại nhắn tới tiếp một tin nữa:
- Nè, Đường Kim chết bầm, Trương Ny nói cậu đã cứu nàng, nàng nhờ tôi nói lời cảm ơn với cậu.
- Tôi cứu cô ta sao? Như thế nào mà tôi lại không biết nhỉ?
Đường Kim lại đưa ra một cái icon kinh ngạc.
- Đường Kim chết bầm, thật sự cậu không phai là người cứu Trương Ny sao?
Thấy Đường Kim không có mắc mưu của mình thì Dao Dao xinh đẹp có chút tức giận, nàng liền gởi cho Đường Kim một cái icon có hình con dao chém vào người, dường như ở trên mạng này thì Tần Thủy Dao có khuynh hướng bạo lực.
- Tôi vốn rất muốn cứu cô ta nhưng mà tôi sợ cứu được cô ta rồi thì cô ta sẽ lại lấy thân báo đáp cho nên tôi quyết định tốt nhất là không nên cứu cô ta. Text được lấy tại
Đường Kim liền trả lời.
- Tôi nhổ vào, tự mình đa tình, mặc kệ cậu.
Dao Dao xinh đẹp gởi qua một cái icon tức giận, sau đó avatar của nàng liền tối sầm, dường như nàng đã logout ra rồi.
Đối với việc này thì Đường Kim cũng không có để ý, hắn tiếp tục tìm tòi trên diễn đàn đồ cổ này, gần tới mười một giờ rồi mà vẫn không có thu hoạch gì thì hắn liền tắt máy, đi ra khỏi thư phòng, đi vào phòng ngủ, bắt đầu luyện công.
Đây là đêm thứ tư Đường Kim ở trong thành phố Ninh Sơn này, mà hắn vẫn bình tĩnh vượt qua, nhưng mà buổi tối này đối với thành phố Ninh Sơn mà nói thì cũng không yên tĩnh lắm.
Vào lúc nửa đem, trong một tòa nhà của một gia đình nông thôn ở bên ngoại thành thành phố Ninh Sơn, người trẻ tuổi được gọi là Nhân thiếu cùng với chú Cửu ngồi ở trên xe lăn, lại bắt đầu đi dạo, vừa đi vừa nói chuyện.