Đường Kim chạy nhanh đi vào công viên Ninh An, hắn đi đến rừng tùng thì thấy một nữ cảnh sát xinh đẹp, chân dài đang đứng đó, tâm tình của hắn liền trở nên tốt hơn. Không cần ngồi nghe bà cô dạy Anh văn nói, lại thấy được người chị xinh đẹp này, đây thật sự là quá hạnh phúc mà.
- Chị Thanh, chị muốn đến công viên để bắt tội phạm sao?
Đường Kim rất nhanh đã chạy đến trước mặt Đường Thanh Thanh, cười hì hì hỏi một câu.
- Đúng a, chị đến đây là để bắt đứa em như cậu.
Đường Thanh Thanh cũng nói giỡn.
Vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra vô tội:
- Chị Thanh, em luôn luôn thành thật, trên đời này khẳng định là không có ai thành thật hơn em mà.
Đường Thanh Thanh không khỏi liếc mắt:
- Tiểu đệ, lời này của cậu có thể tin được sao?
- Đương nhiên là tin rồi.
Đường Kim không chút do dự mà liền gật đầu:
- Làm người cần phải có tự tin mà em luôn luôn tin tưởng bản thân mình.
Đường Thanh Thanh có chút không nói gì, một lát sau, nàng mới có hơi bất đắc dĩ gãi gãi đầu:
- Quên đi, chị không nói nhảm với cậu nữa, chị tìm cậu là có chuyện, có người muốn tìm cậu nên nhờ chị hẹn với cậu.
Không đợi Đường Kim nói chuyện, Đường Thanh Thanh liền kéo Đường Kim đi vào trong rừng cây tùng, rất nhanh liền thấy có bàn đá ở trước mặt, mà ngồi ở bên chiếc bàn đá ấy có một người, người này chính là Nhạc Trung Hằng.
- Người anh em, lại gặp mặt.
Nhạc Trung Hằng đứng dậy cùng Đường Kim chào hỏi, vẻ mặt tươi cười:
- Tôi là Nhạc Trung Hằng, lần trước còn cảm ơn vì cậu đã giúp đỡ.
- Là ông a.
Đường Kim liếc mắt một cái là nhân ra Nhạc Trung Hằng này:
- Là ông muốn tìm tôi sao? Kỳ thật thì ông cũng không cần đến để cảm ơn tôi, tùy tiện phái người tặng cho tôi một ít hoàng kim là được rồi, tôi thích nhất là hoàng kim.
- Ách…
Nhất thời thì Nhạc Trung Hằng có chút xấu hổ, tiểu gia hỏa này như thế nào mà mở miệng là muốn tiền a?
- Tiểu đệ, cậu đừng có cả ngày mà lúc nào cũng nghĩ đến tiền, Nhạc đại ca vừa mới giúp chúng ta một việc lớn.
Đường Thanh Thanh ở bên cạnh vội vàng nói một câu, sau đó nàng liền đem những chuyện xảy ra ở cục cảnh sát, từ đầu chí cuối kể lại cho Đường Kim nghe.
Mà sau khi nghe xong Đường Thanh Thanh kể thì Đường Kim có chút ngạc nhiên:
- Tên gia hỏa thoạt nhìn không chút khiêm tốn kia lại là anh của Lâm Tuấn Hùng sao?
Sau đó, Đường Kim lại bắt đầu oán hâhn:
- Chị Thanh, có người muốn khi dễ chị, tại sao chị lại không gọi điện thoại cho em? Chỉ cần chị nói cho em biết sớm thì nhất định em sẽ đi đến giáo huấn tên kia một trận.
- Đường Kim, nếu cậu muốn giáo huấn Lâm Thiên Hùng kia thì cơ hội sẽ có rất nhiều, nhưng mà trên thực tế cho dù cậu không đi tìm hắn thì hắn cũng chủ động tìm cậu.
Nhạc Trung Hằng tiếp lời:
- Kỳ thật thì Lâm Thiên Hùng người này cũng không có gì đáng sợ cả nhưng mà tổ chức của hắn phái ra một vài người thì có thể đối phó với chúng ta.
- Tổ chức gì? Tên kia là người hỗn ở trên đường sao?
Đường Kim có chút ngạc nhiên. (ý là lăn lộn trong giang hồ ấy)
Nhạc Trung Hằng nhất thời có chút dở khóc dở cười:
- Đương nhiên là không phải mấy cái loại tổ chức này rồi, trên thực tế thì tổ chức của Lâm Thiên Hùng chính là một tổ chức thần bí nhất của Hoa Hạ thậm chí là của cả thế giới này.
- Vậy sao?
Đường Kim bắt đầu có chút hứng thú, so với người khác thì lòng hiếu kỳ của hắn lại lớn hơn rát nhiều.
- Hoa Hạ đã từng có hai tổ chức cường đại vô cùng bí mật, một trong số đó chính là tổ chức của Lâm Thiên Hùng kia, tổ chức này gọi là Tiềm Long.
Nhạc Trung Hằng ngồi xuống, đồng thời mời Đường Thanh Thanh và Đường Kim ngồi xuống: nguồn
- Tiềm Long đã từng là một tổ chức vĩ đại, vì muốn phục hưng Hoa Hạ mà nhiều đặc công của Tiềm Long đã hy sinh, cho dù là bây giờ một số tổ chức nước ngoài khi nghe đến tên Tiềm Long này thì bọn chúng vẫn sợ mất mật.
- Tên Lâm Thiên Hùng kia là một tên không biết khiêm tốn gì cả, thế mà hắn lại là người của Tiềm Long này sao?
Đường Kim lại lắc đầu thở dài:
- Thật sự là hữu danh vô thực a.
- Cậu nói không sai, hiện tại tổ chức Tiềm Long này đã bắt dầu biến chất rồi, hiện tại đã trở nơi để một số người tranh giành quyền lực.
Giọng nói của Nhạc Trung Hằng trở nên âm trầm, sắc mặt trở nên trầm trọng:
- Tiềm Long đã từng là là một loại quang vinh vô thượng, mà bây giờ thì Tiềm Long đã trở thành một loại đặc trưng cho thân phận và quyền lực. Còn về phần thân phân này thì một số ít nhà có con thế gia đều dùng các loại thủ đoạn để đưa con của những nhà này vào bên trong. Vài năm gần đây thì tổ chức Tiềm Long này đã càng thay đổi, đã bị một số những con em quyền quý này nắm vào trong tay, so ra mà nói thì Lâm Thiên Hùng chỉ là một người bình thường trong tổ chức này thôi.
- Nói như vậy, hẳn Tiềm Long rất là có nhiều tiền a.
Đường Kim có chút hâm bộ:
- Không biết bọn hắn có đồng ý mà tặng cho tôi một tấn hoàng kim không? Nếu mà đồng ý thì tôi sẽ không để ý mà gia nhập tổ chức Tiềm Long đó.
Đường Thanh Thanh có chút dở khóc dở cười:
- Tiểu đệ, làm gì mà cậu lại tham tiền đến như vậy? Còn nữa, cậu cho rằng hoàng kim là rau cải trắng bán ngoài chợ sao? Mở miệng ra là một tấn, hơn nữa đầu năm nay, một tấn rau cải trắng cũng cần rất nhiều tiền để mua a.
- Chị Thanh, em luôn có một giấc mộng.
Bộ dạng của Đường Kim tỏ ra khát khao:
- Khi ăn cơm em phải dùng bát làm bằng hoàng kim để ăn, khi đi qua đường thì phải mang đôi dép được làm từ hoàng kim, mặc quần áo cũng phải bằng vàng ròng, cuối cùng là dùng hoàng kim để xây một ngồi nhà rất lớn, một tấn hoàng kim vẫn chưa đủ để thực hiện giấc mộng này của em a.
Đường Thanh Thanh nghe Đường Kim nói như thế thì liền trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu lúc sau, nàng mới nhìn lên Đường Kim:
- Tiểu đệ, cậu thật sự rất tục.
- Giấc mộng vĩ đại như vậy, sao có thể nói tục đây?
Đường Kim lắc đầu.
- Không phải là mộng mà là tục, giấc mộng của cậu rất tục.
Đường Thanh Thanh thực không biết nói gì, nàng cảm thấy nếu người tiểu đệ này của mình có tiền thì 8/10 hắn sẽ bị thành bộ dạng của những tên nhà giàu thô bỉ mới nổi.
- Chị Thanh, em hỏi chị, trước khi gặp em thì chị từng gặp người nào có ước mơ như em chưa?
Đường Kim tỏ ra chăm chú hỏi.
- Đây không phải vô nghĩa sao? Đương nhiên là không rồi.
Đường Thanh Thanh không hề nghĩ ngợi mà liền trả lời.
- Nếu chi không gặp được người nào có giấc mơ như em thì tại sao chị lại là tục?
Đường Kim hỏi.
Đường Thanh Thanh ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời, thật đúng là không có cách nào khác phản bác.
Đúng vào lúc này thì Nhạc Trung Hằng lại mở miệng:
- Đường Kim, kỳ thật thì hai ngày này thì tôi đã điều tra tình huống của cậu, cậu có xuất thân bình thường, hơn nữa bây giờ cậu cũng có xung đột đối với Lâm Thiên Hùng, cậu rất khó có khả năng mà tiến vào Tiềm Long nhưng mà tôi nghĩ muốn mời cậu gia nhập vào một tổ chức khác, tổ chức này cũng nổi danh như Tiềm Long.
- Hả, chính là tổ chức mà ông vừa mới nói sao?
Đường Kim thuận miệng hỏi một câu.
Nhạc Trung Hằng gật gật đầu:
- Đúng vậy, vừa rồi tôi đã có nói, Hoa Hạ từng có hai tổ chức cường đại bí mật, mà tổ chức kia đúng là tổ chức của tôi, gọi là Ám Kiếm.
- Ám tiến (đâm sau lưng) sao?
Nhất thời thì Đường Kim có chút hưng phấn:
- Đâm vào lưng chiến sĩ, tôi rất thích tên này.
- Ách, không phải là Ám tiến mà là Ám Kiếm.
Nhạc Trung Hằng khoa tay múa chân:
- Tổ chức của tôi chính là một thanh lợi kiếm ẩn núp trong bóng tối, sứ mạng của chúng tôi là âm thầm chặt đứt những uy hiếp gây tổn hại đến Hoa Hạ.
- Ám Kiếm a, cũng không tệ lắm, bất quá thì người của Ám Kiếm cũng không vĩ đại a, tôi là một người vĩ đại cho nên dường như không thích hợp làm chuyện này lắm.
Đường Kim làm ra một bộ dạng khó xử, đang lúc Nhạc Trung Hằng sửng sốt thì đột nhiên Đường Kim lại nói:
- Vậy có bao ăn, bao ở không?