Khi tiếng chuông vào học vang lên thì Đường Kim mang theo Đỗ Kiến Phi cùng Tiểu Đậu Nha rời tầng thượng của khu giảng đường đi vào phòng học lớp 10/6.
Lớp 10/6 chính là lớp Đỗ Kiến Phi đang học, mà thầy chủ nhiệm của Đỗ Kiến Phi tên là Lục Minh, hơn ba mươi tuổi, trên mặt có đeo một đôi kính mắt, nhìn qua thì có chút nhã nhặn nhưng mà giờ phút này, thì Lục Minh này lại ở trong mắt của Đỗ Kiến Phi chính là một tên bại hoại.
- Hôm nay chúng ta bắt đầu học…
Lục Minh vừa mới mở ra sách giáo khoa thì đột nhiên cửa phòng bị người ta đẩy ra, Đỗ Kiến Phi xuất hiện ở cửa.
Bị ngắt ngang lời nói thì Lục Minh liền có chút bực mình, vừa quay đầu lại nhìn thì càng thêm bực mình:
- Đỗ Kiến Phi, cậu còn tới làm cái gì? Cậu đã bị đuổi học rồi!
- Cậu ta chưa bị đuổi học!
Trước cửa phòng học lớp 10/6 lại xuất hiện một người.
Vừa mới bắt đầu thì tất cả các học sinh của lớp 10/6 đều tỏ ra im lặng nhưng mà khi người này xuất hiện thì tất cả mọi người bắt đầu không bình tĩnh.
- Bà mợ nó, người này…người này không phải Đường Kim sao?
- Đúng, như thế nào mà tiểu tử này lại chạy đến lớp chúng ta đây?
- Thoạt nhìn, dường như hắn muốn ra mặt cho Đỗ Kiến Phi a….
- Bọn họ hình như là đồng hương...
- Kỳ thật thì tớ cũng cảm thấy được, đuổi học Đỗ Kiến Phi thật sự là có chút ….
….
Nghe được những lời bàn luận sôi nổi của đám học sinh lớp 10/6 thì thầy chủ nhiệm Lục Minh lại càng căm tức:
- Tôi biết cậu, cậu chính là Đường Kim học ở lớp 10/4 kia, hiện tại thì cậu đến đây làm gì? Trở về lớp học của mình đi.
- Tôi đến đây để làm gì dường như cũng không có liên quan đến thầy, cũng giống như chuyện Đỗ Kiến Phi có bị đuổi học hay không cũng không có liên quan đến thầy.
Đường Kim không nhanh không chậm nói.
- Thật sự là nực cười, đây là lớp 10/6, tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp này, đuổi học Đỗ Kiến Phi là quyền của tôi, đồng thời đuổi cậu ra khỏi nơi này cũng là quyền của tôi.
Lục Minh hừ lạnh một tiếng:
- Đường Kim, nơi này là lớp 10/6 chứ không phải là lớp 10/4 của trò, chỗ này của tôi còn không tới phiên trò đến quản.
- Ngay tức khắc thì thầy cũng không còn là giáo viên chủ nhiệm của lớp này nữa.
Đường Kim không chút hoang mang nói:
- Bởi vì ngay bây giờ thầy không muốn làm giáo viên nữa.
- Thật sự là buồn cười, vì sao tôi đây lại không muốn làm giáo viên nữa?
Lục Minh hừ lạnh một tiếng:
- Đường Kim, hiện tại nếu trò biết điều thì rời đi khỏi đây cho tôi, không nên làm chậm trễ giờ học của cả lớp, nếu không thì tôi cũng có thể khiến cho trò bị đuổi học.
- Bởi vì thầy có bệnh cho nên thầy không muốn làm giáo viên nữa.
Bộ dạng của Đường Kim vẫn như cũ tỏ ra vô cùng uể oải.
- Tôi có bệnh à? Thân thể của tôi luôn luôn tốt, tại sao tôi lại có…
Nghe những lời nói này của Đường Kim thì Lục Minh giống như nghe phải chuyện buồn cười nhất trên thế gian này nhưng mà hắn còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mặt bỗng nhiên tối sầm sau đó hắn liền ngất đi ở trên bục giảng.
- A…
Trong phòng học vang lên tiếng kinh hô, này... thầy Lục này chẳng lẽ có bệnh sao?
- Tôi nói thầy có bệnh rồi mà tại sao thầy lại không tin?
Đường Kim lắc đầu.
Đỗ Kiến Phi cũng là ngẩn người một trận, Lục Minh này bị bệnh thật sự là cũng có chút trùng hợp đi chứ?
Nhưng muốn nói là Đường Kim giở trò thì rõ ràng Đường Kim còn đứng cách Lục Minh cả chục mét, Đường Kim thì đứng ở cửa, còn Lục Minh thì đứng ở trên bục giảng, theo lý thuyết thì Đường Kim không thể làm a.
- Alo, một không hai à? nguồn
Trong lớp 10/6, lập tức có học sinh liền kêu xe cứu thương.
Ánh mắt của Đường Kim quét vào phòng học lớp 10/6 một cái, tầm mắt đột nhiên dừng lại ở trên một người, sau đó liền đi tới gần hắn
- Đường Kim, mày…mày muốn làm gì?
Người này lại đúng là người đã khiến cho Đỗ Kiến Phi phải bị đuổi học, hắn chính là Trần Quân, hôm qua mặc dù hắn đã bị đánh một chút nhưng mà thương thế trên người cũng không tính là nặng cho nên hôm nay hắn đã có thể đi học. Đương nhiên, sở dĩ hắn đến học là chủ yếu để cho mọi người thấy được vết thương trên người của hắn, có như vậy thì mới càng có thêm lý do để đuổi Đỗ Kiến Phi.
- Đừng sợ, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết rằng cậu đã bị đuổi học rồi.
Vẻ mặt của Đường Kim nở ra nụ cười xán lạn.
- Cái gì?
Trần Quân cho rằng mình đã nghe lầm rồi.
Mà những học sinh khác trong lớp 10/6 cũng âm thầm nói thầm, Đường Kim người nầy như thế nào lại lộn xộn như thế, cho dù Trần Quân có bị đuổi học thì cũng không tới phiên hắn tới thông báo a?
- Tôi nói, cậu đã bị đuổi học rồi.
Đường Kim nghiêm túc nói:
- Cậu có thể thể thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi Ninh Sơn Nhị Trung này, tôi không muốn thấy cậu ở trong này nữa.
Mặc dù Trần Quân có chút sợ hãi Đường Kim nhưng mà nghe Đường Kim nói như thế thì hắn lại càng tức giạn:
- Đường Kim, mày không phải là thầy giáo, mày dựa cái gì mà đuổi tao?
- Anh họ của cậu có khỏe không?
Vẻ mặt của Đường Kim nở ra nụ cười sáng lạn.
- Mày…mày có ý gì?
Trong ánh mắt của Trần Quân không tự chủ mà lộ ra một tia sợ hãi.
- Cậu cảm thấy rằng nếu như anh họ của cậu như vậy thì có thể đến trường sao?
Đường Kim vẫn nở ra nụ cười sáng lạn như cũ.
- Mày…mày đang uy hiếp tao sao?
Trần Quân cũng không ngốc.
- Như thế nào đây nhỉ? Tôi là một học sinh tốt, loại chuyện uy hiếp người khác thì tuyệt đối tôi sẽ không làm.
Bộ dạng Đường Kim tỏ ra vô tội:
- Nhưng mà tôi cảm thấy được, có đôi khi số trời lại khó làm trái, chẳng hạn như thầy giáo chủ nhiệm của cậu sẽ không đuổi học cậu nhưng mà ông trời sẽ đuổi học cậu. Giống như Lục Minh kia kìa, hiệu trưởng không đuổi hắn nhưng mà ông trời lại tính sổ với hắn rồi, cậu cảm thấy rằng có phải là ông trời nên đuổi học cậu không?
Sắc mặt của Trần Quân trở nên có chút tái nhợt, nhớ tới bộ dạng của anh họ mình, nhìn lại bên kia không hiểu tại sao thầy chủ nhiệm của mình Lục Minh lại té ngã thì nhất thời Trần Quân liền hiểu được, nếu như hắn không tự giác rời khỏi trường Ninh Sơn Nhị Trung này thì kết quả chỉ có hai, hoặc là hắn biến thành bộ dạng như anh họ của hắn, hoặc là hắn giống như thầy chủ nhiệm Lục Minh kia.
- Đường Kim, xem như mày lợi hại, tao sẽ đổi trường học.
Trần Quân đột nhiên đứng dậy, nhấc túi sách lên rồi liền hướng bên ngoài phòng học đi ra.
Một đám người trợn mắt há hốc mồm, Đường Kim người nầy cũng quá trâu bò đi chứ? Trần Quân trực tiếp đã bị hắn dọa chạy?
Đỗ Kiến Phi cũng có chút sững sờ, kỳ thật, hắn chỉ là muốn không bị đuổi học mà thôi, nhưng mà hắn chẳng thể nghĩ tới Đường Kim lại có thể như thế mà đuổi Trần Quân đi, ngày hôm qua khi ở bệnh viện thì hắn cảm thấy rằng Đường Kim rất cường đại nhưng mà hiện tại hắn mới phát hiện, Đường Kim cường thế, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
- Mày rất ngưu đó, kẻ ôm chân người khác.
Lúc đi ra khỏi phòng học thì Trần Quân liền cắn răng nhìn vào Đỗ Kiến Phi nói một câu.
Đường Kim cũng đi đến trước mặt Đỗ Kiến Phi:
- Còn đứng đây làm gì nữa? Vào học đi, tôi đi trước a.
Nói xong thì Đường Kim liền kéo Tiểu Đậu Nha đang còn sững sờ đứng ở đó:
- Đi thôi.
- Anh Đường Tinh, như vậy là xong rồi à?
Đi ra khỏi phòng học hơn mười mét thì rốt cuộc Tiểu Đậu Nha mới phục hồi lại tinh thần.
- Đương nhiên là được rồi a.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Yên tâm đi, nếu như mà không được thì tôi đi tìm lão hiệu trưởng kia thôi.
- Kỳ thật, anh Đường Tinh, nếu như anh có quen biết với hiệu trưởng thì tại sao lại không trực tiếp đến tìm hiệu trưởng để nói? Dường như sự việc càng ngày càng trở nên lớn rồi.
Tiểu Đậu Nha nhịn không được mà hỏi.
- Bởi vì, như vậy rất nhàm chán.
Đường Kim cười hì:
- Như bây giờ thì mới có chút thú vị a.
- Rất thú vị sao?
Hai mắt của Tiểu Đậu Nha chớp chớp vài cái, sau đó có chút ngượng ngùng hướng Đường Kim cười cười:
- Anh Đường Tinh, em đi học trước đây.
- Đi thôi.
Đường Kim cũng không ngăn trở, Tiểu Đậu Nha luôn luôn là một học sinh tốt.
Nhìn thấy Tiểu Đậu Nha chạy vào phòng học lớp 10/9 thì đột nhiên Đường Kim lại nhớ đến một việc, dường như Hàn Tuyết Nhu kia cũng học lớp 10/9 a? Có nên vào chào hỏi bạn gái tương lai này không nhỉ?