- Đã nghe qua.
Đường Kim cắn xong một cái chân vịt thì lại cầm lấy một cái khác:
- Không phải là chú mới vừa nói qua sao?
- Đường Kim chết bầm, cậu còn giả vờ ngốc nữa hả?
Tiếu Thiền nhịn không được mà mắng lên:
- Bố của tôi hỏi cậu hãy giải thích việc công ty bảo vệ Phi Ưng á.
- Tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Đường Kim có cảm giác được bản thân mình thật sự là vô tội:
- Còn nữa, tại sao tôi lại cần phải biết đến cái công ty bảo vệ Phi Ưng kia đây?
- Ngay cả nhà người ta mà cậu cũng đã đắc tội rồi, như thế nào mà không chịu tìm hiểu một chút hả? Cậu không học qua Tôn Tử binh pháp sao? Cho dù cậu không học qua thì cậu cũng có thể nghe nói qua biết người biết ta trăm trận trăm thắng rồi chứ?
Tiếu Thiền tức giận nói:
- Tôi quen với cậu mới chỉ có vài ngày mà không biết là cậu đã đắc tội với bao nhiêu người rồi, lúc này có người muốn lái xe đụng chết cậu, hiện tại thì có người của công ty bảo vệ Phi Ưng đến tìm cậu để tính sổ, thật sự là cậu không biết chữ "CHẾT" viết như thế nào sao?
Đường Kim không nói gì, hiện tại thì công việc quan trọng nhất của hắn chính là ăn.
- Công ty bảo vệ Phi Ưng trong thành phố Ninh Sơn này rất có danh tiếng, bất quá, Đường Kim hẳn là ở nơi khác đến đây? Cho nên nó không hiểu rõ cũng là bình thường thôi.
Tiếu Chính Cường nhấp một miếng bia, sau đó nói tiếp:
- Xã hội hiện tại này a, bởi vì cái gọi là ai đi đường nấy, có trắng thì tự nhiên cũng sẽ có đen, hắc bạch cùng đi với nhau cũng có. Mà công ty bảo vệ Phi Ưng này cũng chính là như thế, lúc bọn hắn có công việc làm ăn thì bọn hắn cũng không để lộ ra ngoài sáng, kỳ thật thì thế lực ngầm ở trong thành phố Ninh Sơn này được chia thành ba phần, mà công ty bảo vệ Phi Ưng này luôn luôn đứng đầu cho nên có thể nói thực lực của bọn hắn rất mạnh.
Đường Kim như cũ không nói chuyện, một con vịt quay đã vào bụng của hắn, mà hắn cũng đã bắt đầu tiến công đến con vịt thứ hai, còn về phần Tiếu Chính Cường cùng Tiếu Thiền, còn có Đại Quân và Tiểu Quân ăn cái gì thì hắn cũng không quan tâm.
- Thành Nam Thiên Hạt bang, Thành Tây Khô Lâu hội, thành Bắc chính là quan rượu Long Hổ, bất quá bây giờ quán rượu Long Hổ kia đã biến mất, nơi đó đã trở thành quán trà Long Phượng.
Tiếu Chính Cường tiếp tục nói, sau đó nhìn như tùy ý hỏi một câu:
- Đúng rồi, Đường Kim, nghe ý của Kiều Tứ Phi kia thì dường như quán rượu Long Hổ kia là do cháu hạ sao? À đúng rồi, còn nghe nói, hai anh em Phì Long và Sấu Hổ đã chết vào tối hôm qua.
- Đã chết rồi sao?
Đường Kim cũng rất sửng sốt, hắn còn không biết chuyện mấy chuyện này cho nên hắn liền lập tức lắc đầu:
- Cháu cũng không biết cái gì gọi là quán rượu Long Hổ cả.
Những lời này của Đường Kim là sự thật, thật ra thì hắn cũng không biết quán rượu Long Hổ kia là cái gì cả.
- Không biết cũng tốt, cậu còn là học sinh, không nên dính dáng đến những việc này.
Tiếu Chính Cường cười cười, cũng không nói cái gì nữa.
- Khô Lâu hội làm cái gì?
Đột nhiên Đường Kim có chút tò mò mà hỏi một câu:
- Chẳng lẽ bọn hắn đi bán đầu lâu sao? xem tại
----------------------------
Thành Tây Ninh Sơn có quán Bar lớn nhất Ninh Sơn này, quán Bar này có tên rất là thơ mộng, Hải Dương Thiên Đường
Bất quá, đối với những người quen thuộc với quán Bar này thì kỳ thật tên này cũng không thơ mộng như thế, sở dĩ có hai từ Hải Dương là bởi vì chủ nhân của quán Bar này tên là Hải Dương, còn về phần Thiên Đường thì nơi này đối với nam nhân mà nói thì một khi đi vào đây chính là tới Thiên Đường.
Những nam nhân từng đi vào quán Bar Hải Dương Thiên Đường này cũng không phải vì uống rượu mà tới, nhưng mà buổi tối nào đó khi bản thân của chú thấy tịch mịch thì chú hãy đến uống một chén rượu sang trọng ở trong quán Bar Hải Dương Thiên Đường này thì lập tức sẽ có một mỹ nữ xuất hiện, giúp cho chú không còn cảm thấy cô đơn như mấy tên FA nữa, hơn nữa những mỹ nữ này lại không đòi tiền.
Diễm ngộ vô phong hiểm, mỹ nữ chất lượng cao (Gặp phải diễm ngộ không có nguy hiểm, còn mỹ nữ thì thuộc hàng tốt) đây chính là Hải Dương Thiên Đường, quán Bar Hải Dương, Thiên Đường của nam nhân.
Quán Bar thường mở cửa vào buổi tối nhưng mà vào hai giờ trưa thì trước cửa của quán Bar Hải Dương Thiên Đường này lại xuất hiện một vị khách ngồi xe lăn, rõ ràng chính là Đường Hạo Nhiên.
Đường Hạo Nhiên gõ cửa thì lập tức của của quán Bar được mở ra, một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi xuất hiện trước cửa, cười một cái thật ngọt ngào với Đường Hạo Nhiên:
- Thật ngại quá, tám giờ tối quán mới mở cửa.
- Tôi đến tìm Hải Dương.
Đường Hạo Nhiên cũng cười với cô gái kia.
- Bà chủ của chúng tôi đã đi vắng rồi.
Cô gái kia vẫn nở ra nụ cười ngọt như mía lùi.
- Tôi biết nàng ta vẫn còn ở trong này.
Đường Hạo Nhiên mỉm cười:
- Tôi là Đường Hạo Nhiên, phiền cô chuyển lời giùm là có tôi đến tìm nàng, nàng sẽ gặp mặt tôi.
Cô gái kia hơi do dự một chút sau đó vẫn là gật đầu:
- Vậy thì ngài hãy chờ một chút.
Cô gái kia liền đóng cửa lại, đại khái là khoảng ba phút sau thì cửa quán Bar lại được mở ra, đồng thời bên trong lại truyền ra một giọng nói của nữ, giọng khàn khàn nhưng mà lại khá đặc biệt:
- Vào đi.
Đường Hạo Nhiên đẩy xe lăn vào quán Bar, cửa chính của quán Bar lại được đóng lại, hai cô gái rất nhanh chóng rời khỏi, chỉ lưu ở lại một nữ nhân, nữ nhân này thoạt nhìn qua thì khoảng hơn ba mươi tuổi, năm tháng đã lưu lại trên khóe mắt của nàng một ít dấu vết nhưng mà nàng vẫn còn vẻ phong vận động lòng người, dáng người của nàng rất đầy đặn, đây chính là lực hấp dẫn khiến cho bao nhiêu chàng trai phải si mê nàng.
- Đường Hạo Nhiên, ông cũng muốn đến đây uống rượu sao?
Trên tay của thiếu phụ phong vận kia cầm lấy một chén rượu, nàng nhìn vào Đường Hạo Nhiên, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng mà ánh mắt của nàng nhìn vào Đường Hạo Nhiên có chút phức tạp.
- Hải Dương, rượu nơi này của cô thì tôi không có tiền để uống nổi.
Đường Hạo Nhiên cười cười:
- Tôi cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng luôn, tôi hy vọng có thể trở thành hội trưởng mới của Khô Lâu hội.
Thiếu phụ phong vận này đúng là Hải Dương, người nào cũng chỉ biết nàng là bà chủ của quán Bar Hải Dương Thiên Đường mà thôi nhưng mà Đường Hạo Nhiên thì khác, hắn ta còn biết nàng là hội trưởng của Khô Lâu hội, hơn nữa biệt danh của nàng ở trên giang hồ chính là Hải thiếu phụ.
Hồng phấn giai Khô Lâu, đây chính là ý nghĩa tồn tại của Khô Lâu, mà toàn bộ thành viên của Khô Lâu hội đều là nữ nhân.
- Đường Hạo Nhiên, ông còn nhớ rõ bản thân ông đã bao lâu rồi không gặp tôi không?
Giọng nói của Hải Dương tỏ ra oán trách:
- Ông không cần phải nhớ, tôi sẽ nói cho ông biết, là 3 năm 1 tháng 13 ngày.
Đột nhiên giọng nói của Hải Dương bỗng trở nên to hơn:
- Đã ba năm rồi mà ông không gặp tôi, hiện tại thì đột nhiên ông lại chạy tới đây nói tôi đem chức hội trưởng kia giao lại cho ông, nếu tôi giao cho ông thì tôi chính là có bệnh.
- Khô Lâu hội cần một nam nhân trấn thủ, mà tôi chỉ muốn bảo vệ đứa con gái của mình.
Đường Hạo Nhiên từ từ nói:
- Hải Dương, tôi đã không còn cách nào làm một cảnh sát nữa, tôi cần phải có năng lực để bảo vệ con gái của mình.
- Với tôi mà nói thì lý do này vẫn còn chưa đủ.
Hải Dương hít sâu một hơi.
- Con gái của tôi có quen biết với một tên tiểu tử vô cùng thần bí, tiểu tử này nói cho tôi biết một việc, hắn nói rằng chân của tôi có thể chữa khỏi.
Đường Hạo Nhiên dừng lại rồi nhìn vào Hải Dương:
- Tôi hứa với cô, nếu chân tôi được chữa thì tôi sẽ cưới cô.
Bịch!
Chén rượu rơi xuống đất, vỡ thành những mảnh vụn.
Bộ ngực của Hải Dương phập phồng lên xuống, hiển nhiên là giờ phút này tâm tình của nàng đã không còn bình tĩnh nữa rồi, nàng nhìn vào Đường Hạo Nhiên, trong ánh mắt có vẻ vui mừng nhưng mà càng nhiều là vẻ khó có thể tin được.
- Ông, ông nói thật chứ?
Hải Dương lại mở miệng lần nữa, nhưng mà lúc này thì giọng nói của nàng có chút run rẩy.
- Cô đã hiểu tính của tôi, một khi tôi đã hứa một điều gì đó thì tuyệt đối tôi sẽ không đổi ý.
Đường Hạo Nhiên mỉm cười.
Hải Dương tùy ý cầm lấy một chai rượ ở trên quầy Bar, nàng rót đầy ly sau đó liền uống cạn, nàng thả ly xuống, lúc này tâm tình của nàng dường như mới bình tĩnh một ít.
- Tôi có một điều kiện.
Hải Dương từ từ nói.
- Điều kiện gì?
Đường Hạo Nhiên hỏi.
- Ba năm sau, nếu như chân của ông vẫn chưa chữa khỏi thì ông cũng phải lấy tôi.
Đường Hạo Nhiên nói từng chữ một.