- Tất nhiên là biết tuy tôi không phải là đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng tay nghề của tôi thì không thua kém gì đâu.
Trong giọng nói lão Lục có vài phần kiêu ngạo, rồi lại lập tức nhụt chí cười khổ nói:
- Kỳ thật tôi đã tính mở quán cơm, nhưng cần có nhân công và chi phí cũng nhiều hơn, nên cuối cùng cũng chỉ mở một quán há cảo thôi.
- Vậy lão mở quán một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền?
Đường Kim hỏi
- Không được nhiều lắm, tất cả đều dùng để chi tiêu và trả tiền thuê nhà,một tháng nhiều nhất có thể kiếm ba nghìn, tháng nào xui chỉ kiếm được một ngàn mấy.
Lão Lục trả lời.
- Vậy một tháng tôi trả lão năm nghìn đồng, lão chuyên nấu cho tôi ăn, thế nào?
Đường Kim hỏi
- Tiểu Đường cậu không nói đùa chứ?
Lão Lục nhất thời có chút hoài nghi mình nghe lầm.
- Tôi ăn khá nhiều, hơn nữa tôi thích ăn thịt, đặc biệt mời lão về nấu cơm cho tôi còn tiết kiệm được ối tiền.
Đường Kim chân vãi cả thật nói:
- Mặt khác tôi cũng không thích ăn ở ngoài, mỗi ngày đều tốn thời gian suy nghĩ đi nơi nào ăn, thật sự rất phiền toái nếu có người nấu cho tôi ăn thì sẽ khỏe hơn nhiều.
Sức ăn của Đường Kim lão Lục biết, một buổi sáng có thế ăn chục bát há cảo thì đúng là vua ăn trong truyền thuyết.
- Vậy ý của cậu là để tôi đến nhà nấu ăn cho cậu à?
Lão Lục hỏi lại.
Lời đề nghị của Đường Kim làm hắn có chút hoài nghi, nhưng cũng có chút động tâm, phải biết ở Ninh Sơn lương một tháng năm nghìn là khá cao, hơn nữa công việc này thoải mái, chỉ cần phải nấu cơm cũng không tốn nhiều thời gian.
- Không phải lão vẫn ờ chỗ này mỗi ngày tôi sẽ tới ăn, đổi biển hiệu thành nhà bếp của Đường Kim.
Đường Kim rất hài lòng với sáng ý của mình, bếp của Đường Kim, tên này thật sự rất đẹp.
- Nhưng tiểu Đường à chủ nhà muốn đuổi tôi đi, tôi chỉ sợ chỗ này...
Lão Lục có chút khó xử nói.
- Chuyện nhỏ này cứ để tôi giải quyết.
Tống Oánh đột nhiên nói:
- Lão chỉ cần nấu cơm cho Đường Kim là được, chuyện khác không cần lão lo.
Tống Oánh kêu lên một tiếng:
- Tiểu Bát, vào ta có việc giao cho ngươi.
Tiểu Bát vội vàng tiến vào:
- Lão Đại, có chuyện gì?
- Nói với hai thằng kia tâm sự với chủ nhà một chút, nơi này Đường Kim muốn dùng, làm tốt ta sẽ tha cho bọn lần này
Tống Oánh lạnh lùng nói.
- Vâng, lão Đại
Nói xong Tiểu Bát vội vàng chạy ra ngoài.
Tống Oánh ngẩn đầu nhìn lão Luc hỏi:
- Còn vấn đề gì nữa không?
- Không, không có.
Trái tim lão Lục nhảy dựng lên vội vã lắc đầu, hiện tại hắn mới hiểu rằng nữ nhân này mới chính là người không thể true chọc.
- Tốt lắm, chờ bọn tôi về lão nghĩ biện pháp làm cải tạo nhà hàng này lại.
Trong giọng nói Tống Oánh mang theo một cỗ lực lượng không thể kháng cự.
- Tôi sẽ đưa tiền lương và tiền sửa nhà hàng cho lão.
- Không cần để tôi đưa cho lão là được.
Lúc này Đường Kim mới lên tiếng.
- Tiền của tôi cũng là tiền của cậu, có gì khác sao?
Tống Oánh nhìn Đường Kim, giọng nói hơi mất hứng.
- Tất nhiên là khác nhau
Đường Kim chăm chú nhìn Tống Oánh nói:
- Bọn hắn sẽ nói tôi ăn bám.
- Cậu để ý đến cách nhìn người khác sao ?
Tống Oánh lại hỏi trong mắt hiện lên một tia không vui, có vẻ như đang nghĩ đến chuyện cũ.
- À, kỳ thật tôi không thèm quan tâm, tôi chỉ cảm thấy là nam nhân như tôi thì phải có trách nhiệm nuôi dưỡng cô mới đúng.
Đường Kim nói với một bộ dạng rất chăm chú.
- Cậu nguyện ý nuôi tôi?
Trong ánh mắt xinh đẹp của Tống Oánh hiện lên một tia kỳ dị.
- Đương nhiên.
Đường Kim chân thật gật đầu:
- Tôi sẽ không để người khác nuôi cô, chỉ có tôi mới có thể nuôi cô.
Đường Kim cảm khái hắn thật sự là quá vĩ đại, vì không cho Tống Oánh xinh đẹp ra ngoài gây hại cho xã hội, hắn đành phải hi sinh thân mình để nuôi Tống Oánh, người bình thường sẽ không hiểu được sự vĩ đại của hắn.
Tống Oánh không chỉ xinh đẹp mê người, lúc này trên gương mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, hiển nhiên lời nói của Đường Kim làm nàng rất vui vẻ.
- Tôi nghe lời cậu, tôi sẽ không đưa tiền cho lão Lục.
Tuy rằng thanh âm của Tống Oánh vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng nàng đang cố biểu hiện sự ôn nhu khi nói chuyện với Đường Kim.
- Lão Đại, áo khoác đã mua về đây.
Tiểu Thất có chút thở dốc chạy vào, trên tay cầm lấy cái áo khoác trắng.
Tống Oánh nhìn Tiểu Thất một cái nhưng không nhận áo khoác.
- Đưa cho tôi.
Đường Kim nhận áo khoác, rồi đi về phía Tống Oánh:
- Để tôi khoác cho cô nào.
Tống Oánh nghe lời Đường Phong liền đứng lên tùy ý để Đường Phong khoác áo cho nàng, đáng tiếc là chiếc áo khoác này không đủ dài, vạt áo miễn cưỡng chỉ tới đầu gối.
Đường Kim nhìn chằm chằm Tống Oánh rồi lầu bầu:
- Mặc như này càng hại nước hại dân a.
Lắc đầu, Đường Kim thở dài:
- Tôi xem như đã rõ rồi, cô mặc như thế nào cũng hại nước hại dân a, mà thôi cứ mặc như vậy đi.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tống Oánh vẫn nở nụ cười như cũ, hiển nhiên nàng không hề tức giận với lời nói củaĐường Kim, mà lại cảm thấy vui vẻ.
Đứng một bên, trong mắt Tiểu Thất hiện lên một tia sùng bái Đường Phong, thằng này thực sự cưa được lão Đại, thật sự là rất ngưu a!
- Tôi phải về trường rồi, rất nhiều người đang chờ tôi.
Lúc này Đường Kim lại nói.
- Tôi đi cùng với cậu.
Tống Oánh nói:
- Tôi hôm nay đến đây là biết cậu phải nhận rất nhiều lời khiêu chiến.
- Thì ra là như vậy.
Đường Kim rốt cuộc hiểu được hắn va Tống Oánh gặp nhau không phải là ngẫu nhiên, căn bản là nàng đến đây tìm hắn.
Ánh mắt xoay động, trong đầu Đường Kim hiện ra một ý tưởng sau đó nói
- Cô trước tiên tới sân vận động, giả vờ không quen tôi, tôi sẽ đến sau.
- Được.
Tống Oánh cũng không hỏi nhiều liền cùng bọn Tiểu Thất rời đi
Đường Kim nhìn về phía lão Lục nói:
- Lão Lục trưa nay tôi có việc, lần sau sẽ đưa tiền cho lão.
Cầm lấy cái chén Tống Oánh đã dùng qua, Đường Kim nói xong liền đi ra ngoài.
Lão Lục đột nhiên nhớ tới một chuyện vội vàng hô to:
- Tiểu Đường trưa nay cậu có đến đây ăn cơm không?