- Dao Dao, có một số việc con không hiểu đâu, tóm lại chuyện này không thể làm lớn ra được.
Tần Khinh Vũ giải thích một câu, sau đó liền đi vào phòng bếp.
- Được rồi hai đứa lên lầu chơi đi, khi nào cơm chín mẹ sẽ gọi.
Tần Khinh Vũ đi nhanh vào bếp, Tần Thủy Dao không khỏi cong miệng lên:
- Cái gì nha, luôn nói có một số việc mình không rõ, mà lại không nói cho mình!
- Đồ ngốc, bởi vì cô rất ngốc, Khinh Vũ tỷ tỷ có nói cho ra cô cũng không hiểu.
Đường Kim uể oải nói.
- Thế cậu không ngốc thì thử nói vì sao xem nào?
Tần Thủy Dao tức giận hỏi ngược lại.
Đường Kim gật gật đầ:
- Dĩ nhiên là tôi biết rồi
- Vậy cậu nói mau a!
Tần Thủy Dao có chút vội vàng.
- Đừng mơ tôi nói cho cậu.
Đường Kim hì hì cười.
- Cậu!
Tần Thủy Dao bị chọc tức hung hăng trợn mắt nhìn Đường Kim hét lớn:
- Đồ lừa đảo!
Mắng xong Tần Thủy Dao thở phì phò chạy lên phòng mình đóng sầm cửa lại.
- Đồ ngốc này ngẫu nhiên cũng có thể thông minh đột xuất a.
Đường Kim nói thầm một câu, nghĩ ngời tí rồi đi vào nhà bếp.
Yên lặng đẩy cửa nhà bếp ra, một mùi canh gà thơm phưng phức xông thẳng vào mũi, Đường Kim liếc mắt nhìn xung quanh, khi thấy bóng lưng của Tần Khinh Vũ liền không tự chủ được nhịp tim tăng nhanh. xem tại
Tần Khinh Vũ cũng không có phát hiện ra Đường Kim đã bước vào, nàng vẫn hồn nhiên chuẩn bị các món, bờ mông đầy đặn mê người vểnh cao làm Đường Kim xúc động chỉ muốn nhào tới.
Nhưng vào lúc này, Tần Khinh Vũ xoay người, thấy Đường Kim đang đứng đó hơi ngẩn người:
- Đường Kim, sao cậu lại tới đây? Cơm còn chưa xong, cậu cứ chơi với Dao Dao đo.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, em tới giúp chị nấu cơm.
Đường Kim đã khôi phục lại vẻ mặt vô hại nói:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chị đang xắt khoai tay thành sợi sao? Cứ để đó cho em đi.
- Không cần đâu, cậu cứ đi chơi với Dao Dao đi.
Tần Khinh Vũ mỉm cười:
- Nơi này mình tỷ lo là được rồi.
Đường Kim đánh mắt nhìn xung quanh một vòng, chưa vội rời đi mà cảm khái một câu
- Nhà bếp thật lớn a!
Gian bếp này quả thực rất lớn, ít nhất cũng trên trăm mét vuông, đồ dùng cực kì đầy đủ, không thiếu thứ gì. Nhưng mà dù rằng đây là một căn biệt thự nhưng mà chỉ có hai người ở, một gian bếp như vậy đúng là quá khoa trương rồi.
- Chị thích nấu ăn nên khá chăm chút cho cái nhà bếp này.
Tần Khinh Vũ cười cười, cuối cùng lại bổ sung một câu:
- Kỳ thật Dao Dao cũng biết nấu ăn.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, để em thái giúp chị đi, em thái thì cực nhanh
Đường Kim còn nói thêm.
Tần Khinh Vũ suy nghĩ một chút:
- Được rồi, em cắt hết thức ăn đi rồi ra ngoài nha, nam nhân không thể luôn ở trong bếp được.
- Ok!
Đường Kim đồng ý rồi bước đến trước cái thớt, một tay cầm củ khoai tây quăng lên không trung, tay kia cầm dao chém lên củ khoai tây.
Sao đó, mấy củ khoai còn lại cũng bị hắn ném lên, tay kia thì không ngững múa dao, chưa tới mười giây sau hắn đã thu dao, còn trên thớt đã sắp đều sợi khoai tây.
Tần Khinh Vũ ngẩn ngơ, một giây sau, trên khuôn mặt xinh đẹp kia của nàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào:
- Đường Kim, cậu tiện tay thái sợi số thịt kia luôn đi.
- Ok!
Đường Kim gật đầu, lại vung tay, chưa đến ba mươi giây sau nhiệm vụ đã hoàn thành, Đường Kim cười rạng rỡ:
- Khinh Vũ tỷ, còn gì cần cắt nữa không?
- Đã hết rồi, cậu ra ngoài trước đi, chắc trước mười hai giờ sẽ có cơm ăn đấy.
Tần Khinh Vũ mỉm cười.
Đường Kim liền hối hận, sao mà thái nhanh như vậy chứ, nhưng mà có hối cũng vô dụng, đã lỡ đồng ý với Tần Khinh Vũ rồi giờ mà không làm theo chắc chắn nàng sẽ nghi ngờ hắn có ý đồ bất lương.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, em đây đi ra ngoài trước.
Vì giấc mộng vĩ đại của mình, Đường Kim vẫn phải rời khỏi bếp.
Biệt thự số tám khu bờ sông.
- Cô điên rồi có phải không? Cô cho là mang theo mấy chục người là có thể bắt Tần Khinh Vũ lại? Không biết thế là đánh rắn động cỏ sao?
Một người trung niên đang gầm lên với Diệp Minh Phương, đây đúng là phó thị trưởng thành phố Ninh Sơn, bố của Lâm Tuấn Hùng, Lâm Quốc Binh!
- Lâm Quốc Binh, đừng hô to gọi nhỏ trước mặt bà đây, bà điên rồi đấy, tin bà nói cho thiên hạ biết mọi chuyện xấu xa không?
Diệp Minh Phương lạnh lùng nhìn Lâm Quốc Binh.
- Xem các ông bình thường giả bộ dạng chó hình người, nếu người khác biết Lâm Thiên Hùng cháu ông nhưng thật ra là con ruột, mà hai cha con ông đều lên giường của tôi, chức phó thị trưởng còn giữ nổi không?
- Diệp Minh Phương, cô đang uy hiếp tôi có phải không?
Lâm Quốc Binh căm tức nhìn Diệp Minh Phương:
- Hai đứa con trai của tôi, một đã chết, một bị phế, cô nghĩ tôi còn sợ uy hiếp sao? Cái chức phó thị trưởng này có hay không tôi cũng chẳng cần!
- Đứa con độc nhất của tôi cũng đã chết, ông nghĩ rằng tôi cần phải uy hiếp sao?
Ánh mắt Diệp Minh Phương lóe lên vẻ cừu hận thấu xương
- Tôi không có hứng thú uy hiếp ông, nhưng ông cũng đừng đối rống lên với tôi, chúng ta thương lượng làm sao báo thù, đừng quên chúng ta có chung kẻ địch!
- Hôm nay côvừa náo loạn như vậy , chắc chắn đã kinh động Tần Khinh Vũ, bây giờ tới tìm tôi thương lượng không phải là đã quá muộn sao?
Lâm Quốc Binh dịu giọng đi không ít.
- Vốn dĩ chỉ cần thêm một thời gian nữa bất luận là tiểu vương bát đản Đường Kim và hai mẹ con Tần Khinh Vũ sẽ không có kết cục gì tốt lành, tiếc là cô đã ra tay khi thời gian chưa tới.
- Nếu không phải ông đưa độc dược vô dụng cho tôi, hôm nay Tần Khinh Vũ sẽ không có kết cục tốt!
Diệp Minh Phương hừ lạnh một tiếng
- Nếu là đứa bé trong bụng Liễu Nguyệt xảy ra sự cố ở chỗ Tần Khinh Vũ, Hạ Ngọc Thư cũng sẽ không thể tiếp tục che chở cô ta, khi đó tôi có thể bắt cô ta vào cục cảnh sát, khi đó muốn chỉnh thế nào thì chỉnh thôi.
- Độc dược kia sao lại vô dụng? Lúc trước nữ sinh mang thai con của Phương Cường không phải là bị cô dùng thuốc độc này giết chết sao?
Lâm Quốc Binh hừ lạnh một tiếng, lập tức có chút mất kiên nhẫn.
- Bây giờ không nói những thứ vô dụng, kế tiếp cô muốn làm như thế nào?
- Tôi đã nghe ông nói, thành phố Ninh Sơn có một sát thủ rất lợi hại đúng không?
Diệp Minh Phương lóe lên sát ý nồng đậm.
- Hắn á, tôi đã đi tìm
Lâm Quốc Binh nắm chặt nắm tay.
- Nếu mà sát thủ hành động thành công tiểu vương bát đản Đường Kim đáng chết kia đã tiêu đời từ tối hôm qua, sao có thể sống tốt đến hôn nay được.
- Tiểu tử đó là người Ám Kiếm vậy thì tìm người Tiềm Long đối phó hắn!
Diệp Minh Phương lạnh lùng nói:
- Nếu không thì tự chúng ta thuê người ra tay!