Đầu bên kia điện thoại, Đường Thanh Thanh trầm mặc, sau đó mới nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu đệ, Diệp khu trưởng tự sát rồi.
- Tin này à?
Đường Kim có chút không cho là đúng:
- Chết là tốt rồi, dù sao cô ta cũng không phải là người tốt.
Dừng lại một chút, Đường Kim lại hỏi một câu:
- Chị Thanh, chẳng lẽ chị đang điều tra cái chết của cô ta à?
- Không, tôi cũng mới vừa biết, nghe nói vì đứa con bị giết, nên cô ấy hậm hực, bi thống uống thuốc độc tự sát.
Đường Thanh nói tới đây, đột nhiên a lên:
- Uống thuốc độc, em trai có phải là... hay không?
- Chị Thanh, không có liên quan đến em.
Đường Kim biết Đường Thanh Thanh đang nói gì, liền lập tức trả lời.
- Không phải là tốt rồi.
Đường Thanh thở ra một hơi:
- Đúng rồi, em trai, cậu còn muốn dùng xe nữa hay không?
- Chị Thanh, chị cứ việc giữ, chứng nào muốn dùng em sẽ tới tìm chị.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Được rồi, chị không thèm nói chuyện với cậu nữa, gần đây có rất nhiều việc, chị đi làm đây.
Đường Thanh Thanh nhanh chóng cúp điện thoại.
Đường Kim ngáp một cái, bắt đầu cảm thấy có chút buồn ngủ, Diệp Minh Phương chết chẳng có liên quan gì đến hắn. Nhưng mà năng lực của lão súc sinh kia cũng không nhỏ, nhanh như vậy đã đem sự việc đè xuống.
Cùng một thời gian ở biệt thự Tần gia.
Tần Thủy Dao vội vàng chạy xuống lầu:
- Mẹ, mẹ mau xem, Diệp Minh Phương tự sát.
- Mẹ biết rồi!
Tần Khinh Vũ hờ hững đáp.
- Mẹ, tại sao người đàn bà kia lại tự sát? Chẳng lẽ là.....
Tần Thủy Dao muốn nói cái gì, nhưng vẫn không nói ra, ngày hôm qua Diệp Minh Phương tới quậy các nàng một trận, đến hôm nay bà ta lại chết, thật có quá nhiều điểm trùng hợp.
- Dao Dao, Diệp Minh Phương đã chết, đối với chúng ta là một chuyện tốt, cô ấy chết như thế nào mặc kệ, vấn đề này chúng ta không cần quan tâm.
Tần Kinh Vũ bình tĩnh nói.
- Mẹ, con biết là chuyện tốt, nhưng con lo lắng có phải là Đường.....
Tần Thủy Dao có chút bất an.
Tần Khinh Vũ cắt đứt lời Tần Thủy Dao, không cho nàng nói ra đầy đủ:
- Dao Dao, mẹ vừa mới nói, Diệp Minh Phương chết như thế chúng ta mặc kệ, chúng ta không cần quan tâm, con cũng không cần lo lắng, cũng không cần phải đoán, lại càng không nên đi tìm người khác để hỏi loạn, hiểu chưa?
- Mẹ, con biết rồi.
Tần Thủy Dao có chút phờ phạc, nói xong lại chạy lên lầu.
Sau một lúc xe đã chạy đến quảng trường Ninh Sơn, nơi đây cũng là trung tâm thương mại.
Đường Kim và đám người Hàn Tuyết Nhu khi xuống xe mới biết là mình tới sớm. Giờ mới có hơn bảy giờ nên chưa có cửa hàng nào mở cửa cả.
- Trước tiên ra quảng trường dạo chút đi. Text được lấy tại
Hàn Tuyết Nhu đề nghị, mọi người cũng tỏ vẻ tán thành, cứ như vậy Đường Kim cùng bốn nữ sinh đi vào quảng trường Ninh Sơn.
- Quảng trường có nhiều người tập thể dục thật nha, bên kia có người đang đánh Thái Cực Quyền kia, còn có vài người đang chạy bộ, oa, con chó kia thật đáng yêu.
Đặng Bình Bình nói tương đối nhiều, mà cuối cùng nàng lại hô lên khiến cho đám Đường Kim chú ý tới con chó màu trắng đang chạy tới hướng này.
- Đây là chó Quý Tân, trước đây tôi cũng nuôi một con.
Hàn Tuyết Nhu liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.
Con chó đang chạy đến chỗ mấy nữ sinh thì bỗng dừng lại, ngước mặt nhìn nhìn một lúc sau đó chạy lại chỗ của Hàn Tuyết Nhu.
- Cái gì đây, chó mà cũng thích mỹ nữ à?
Đặng Bình Bình có chút buồn bực.
Hàn Tuyết Nhu có chút vui vẻ, liền bế con chó lên:
- Thật sự là đáng yêu a, so với con tôi nuôi trước đây đáng yêu hơn một ít.
- Đúng là rất khả ái, tôi sờ một chút.
- Vuốt lông của nó rất thoái mái.
- Con chó này của ai vậy? Hay là tụi mình ôm con chó này về nuôi đi.
…
Bốn nữ sinh bắt đầu chơi đùa với con chó, Đường Kim ở một bên cũng muốn tiến lên sờ một chút, tất nhiên không phải là sờ con chó, mà là sờ các bộ phận trên cơ thể của Hàn Tuyết Nhu.
Đáng tiếc chính là, Đường Kim còn chưa kịp thực hiện ý nghĩ này, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói đầy tức giận:
- Các người đang làm gì đó? Mau thả Bối Bối ra.
Bốn cô gái đang chơi vui vẻ bỗng nhiên nghe được tiếng rống to này không khỏi ngây người một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một thanh niên trẻ tuổi đang nổi giận đùng đùng nhìn các nàng.
- Xin lỗi, chúng tôi nhìn thấy con chó này đáng yêu quá, nên chơi đùa với nó một chút....
Hàn Tuyết Nhu biết đây là chủ nhân của con chó, liền thả con chó ra, sau đó lên tiếng giải thích, tuy rằng này cảm thấy không có vấn đề gì lớn lao nhưng thấy chủ nhân của con chó không thích nên nàng mở miệng xin lỗi.
Hàn Tuyết Nhu coi như là chuẩn nhà giàu, nhưng nàng vẫn là người biết đạo lý, chỉ có điều nàng chưa nói xong thì đã bị thanh niên trẻ tuổi cắt ngang lời nàng:
- Bối Bối đáng yêu của tôi các cô có thể tùy tiện ôm sao? Vậy nhìn cô rất xinh đẹp, có hay không trên đường đi, nam nhân nào cũng có thể tùy tiện ôm cô? Tôi nói cho cô biết, Bối Bối của tôi ngoài tôi ra không ai được ôm, đồ vật của tôi không ai được đụng vào.
- Này cậu có thể nói như vậy sao? Chó làm sao có thể giống với người cơ chứ? Không phải chỉ ôm một chút thôi sao? Nhưng nói đi nói lại thì con chó của cậu chủ động chạy tới đây, chứ không phải chúng tôi đi bắt nó.
Đặng Bình Bình có chút không cao hứng nói.
- Chó cùng người đương nhiên không giống nhau.
Nam nhân trẻ tuổi căm tức nhìn Đặng Bình Bình nói:
- Bối Bối của tôi mắc tiền hơn cô, cô có biết tôi bỏ ra bao nhiêu tiền để mua nó không? Tôi cho cô biết, dù có bán cô đi cũng không đủ tiền để mua nó.
- Này cậu có tiền thì giỏi lắm sao?
Đặng Bình Bình bị chọc tức nói:
- Có tiền liền có quyền vũ nhục người khác sao?
- Đặng Bình Bình quên đi, đừng cãi nhau với hắn.
Hàn Tuyết Nhu có chút căm tức, nàng nhìn tên nam nhân trẻ tuổi, sau đó lên tiếng:
- Nói đi, con chó này bao nhiêu tiền? Tôi bỏ tiền ra mua là được.
Hàn Tuyết Nhu miệng thì nói, tay thì móc Iphone ra chuẩn bị gọi.
- Mua? Cô mua nổi sao?
Nam nhân trẻ tuổi kia nhìn Hàn Tuyết Nhu nói:
- Đừng tưởng rằng cô có thể móc ra Iphone là ngon, cô đã thấy di động của tôi chưa? Nghe cho rõ này đó là Nokia Vertu, đồng hồ tôi đeo là Rolex, ví tiền của tôi là Lv.....
Bất quá người này còn chưa nói xong thì bên cạnh vang lên một âm thanh uể oải:
- Đúng vậy, cậu đúng thật là người có tiền, ngay cả cái mũ cũng là Lv.