- Thành phố Ninh Sơn có sát thủ lạ lắm hả?
Đường Kim chả thèm để ý:
- Treo giải cũng hủy rồi, chẳng lẽ còn sát thủ muốn ra tay?
Theo Đường Kim thấy, thành phố Ninh Sơn có sát thủ cũng chẳng sao, chỉ cần sát thủ này không phải tới giết Tần Thủy Dao và Tần Khinh Vũ là được. Lại nói, không cần Rogge nói cho hắn, hắn cũng biết nơi này vẫn còn ít nhất một sát thủ, cũng chính là cái thằng Lạc Trần kia.
- No no no... Đường Kim tiên sinh, ngài không hiểu ý tôi rồi. Ý tôi là còn sát thủ của liên minh thích khách, hắn vẫn đang nhằm vào ngài và hai vị Tần tiểu thư!
Rogge nói thật nhanh:
- Có lẽ ngài không biết, liên minh thích khách treo giải, mỗi sát thủ tiếp nhận đều nhận hồ sơ ở chỗ chúng tôi. Mà sau khi chúng tôi hủy bỏ treo giải, những sát thủ từng nhận ủy thác đều gửi hồi âm lại và trở về. Trừ phi sát thủ đã chết, còn lại tất cả đều trở về. Chúng tôi cũng đã nhận được gần đủ hồi âm, những người này đều rời khỏi Ninh Sơn. Nhưng còn một sát thủ vẫn chưa hồi âm lại!
- Có thể hắn chưa kịp về thì sao?
Đường Kim có vẻ mê hoặc, treo giải cũng hủy rồi, giết người còn chỗ tốt gì đâu? Ai cũng biết ám sát rất nguy hiểm, kẻ nào còn muốn làm thế?
- Không đâu, chúng tôi chắc chắn hắn đã nhận được tin tức. Chúng tôi đang truy lùng hắn. Chúng tôi có thể xác định vị trí đại khái, hắn đang ở thành phố Ninh Sơn của ngài.
Rogge có vẻ hơi lo lắng:
- Đường Kim tiên sinh, ngài ngàn vạn lần đừng phớt lờ. Kẻ ngày khá nguy hiểm, danh hiệu của hắn là Yêu Xà. Hắn khác với những sát thủ khác, giết người không phải vì tiền, mà vì sở thích. Mục tiêu càng khó khăn thì hắn càng khoái. Mặc dù hắn chỉ xếp thứ 19 trong bảng xếp hạng, nhưng thậm chí hắn còn nguy hiểm hơn cả sát thủ top 10... Hỏng rồi, chúng tôi đã xác định, hắn đang ở Ninh Sơn Nhị Trung!
- Đù, sao ông không nói sớm?
Rốt cục Đường Kim cũng chửi bậy một câu, điện thoại cũng không nghe nữa, hắn chợt lóe rồi biến mất tại chỗ.
Mà Tống Oánh vừa cảm nhận được Đường Kim đi xuống lầu, rồi lại phát hiện chẳng thấy hắn đâu, trong mắt không khỏi lộ ra một tia mê hoặc.
Sân vận động Ninh Sơn Nhị Trung.
Mấy ngàn học sinh đang xếp hàng chỉnh tề, nghe đài phát thanh, chuẩn bị tập thể dục buổi sáng.
Trong đội ngũ lớp 10/1, mặc dù Tần Thủy Dao đứng rất tùy ý, cũng không phải chỗ nổi bật gì, nhưng nàng vẫn đưa tới vô số ánh mắt. Làm hoa khôi của Ninh Sơn Nhị Trung, dù nàng đứng ở chỗ nào thì cũng nổi bật cả.
Mà Tần Thủy Dao cũng không biết, ngoại trừ ánh mắt của vô số nam sinh, cách đó mấy trăm mét còn có một đôi mắt tàn nhẫn âm độc đang nhìn nàng.
Cách mấy trăm mét, trên đỉnh ký túc xá công nhân viên chức mười một tầng, một gã tóc xù sắc mặt tái nhợt đang dùng súng ngắm chĩa về phía Tần Thủy Dao. Nói cho chính xác thì là ngắm vào đầu nàng.
Rừng rộng lớn, chim kiểu gì cũng bay. Thế giới lớn, người kiểu gì cũng có. Có kẻ thích mỹ nữ, có kẻ thích tiền, có kẻ thích quyền lực, có kẻ thích trân bảo.
Gã tóc xù này chính là Yêu Xà, sát thủ xếp thứ 19 của liên minh thích khách. Mà chuyện hắn thích nhất lại là giết người. Yêu Xà không chỉ thích cảm giác khi mục tiêu mất đi tính mạng ngã xuống đất. Hắn lại càng thích sau khi mục tiêu chết đi, thân nhân bằng hữu của mục tiêu thương tâm rầu rĩ. Mỗi lần giết chết mục tiêu, hắn cũng không rời đi ngay, mà sẽ ở lại mấy ngày, ở đây hưởng thụ sự thống khổ của người khác.
Người khác thống khổ, Yêu Xà vui vẻ. Còn đối với Yêu Xà, thù lao kếch xù của nghề sát thủ cũng chỉ là tặng phẩm phụ sau khi hắn hưởng thụ quá trình giết người mà thôi.
Sau khi thấy liên minh thích khách treo giải, mục tiêu mà Yêu Xà chọn chính là Tần Thủy Dao. Không phải là vì hắn thấy Tần Thủy Dao dễ giết hơn, mà hắn cho rằng, nếu Tần Thủy Dao chết, hai mục tiêu khác sẽ thương tâm hơn. Hắn muốn cho hai mục tiêu kia thương tâm, lại từ từ giết chết bọn họ.
Mà thủ pháp giết người của Yêu Xà cũng không cao minh, hơn nữa chỉ có một. Lần nào giết người hắn cũng dùng súng bắn tỉa. Nhưng hắn có một sở trường lớn nhất, đó chính là kiên nhẫn. Ví như lần này, hắn đã ngồi ở đây chờ hai ngày ba đêm rồi.
Lúc Tần Thủy Dao xuất hiện trong tầm mắt, Yêu Xà khó mà nén được hưng phấn trong lòng. Tần Thủy Dao sắp chết trong tay hắn rồi.
- Giết chết mi, ta chính là ông vua không ngai của giới sát thủ!
Yêu Xà thầm nghĩ trong lòng, sau đó đột nhiên bóp cò!
Trong sân vận động, mọi người căn bản cũng đã dừng lại, bởi vì sắp chính thức bắt đầu tập thể dục rồi.
- Học sinh cả nước phổ cập thể thao, vũ động thanh xuân... Rầm!
Một tiếng vang khổng lồ, thậm chí lấn át cả tiếng loa đài.
Trong nháy mắt đó, Tần Thủy Dao dường như cảm thấy khí tức tử vong tới cần, thân thể không tự chủ mà run rẩy. Mà cùng một lúc đó, nàng cảm thấy một cỗ đại lực đụng vào người nàng, một người đột nhiên đẩy nàng ngã nhào xuống đất.
Đài phát thanh vẫn tiếp tục, những người khác bắt đầu tập thể dục buổi sáng. Mặc dù tiếng vang kia lớn, nhưng không ai nghĩ tới đó là tiếng súng. Chỉ là Tần Thủy Dao đột ngột ngã nhào lại tạo ra một trận xôn xao.
- Làm sao vậy?
- Tần Thủy Dao sao lại ngã?
- Không phải là bị ngã, là bị đụng ngã...
- Đù, đây không phải Đường Kim sao?
- Con hàng này đang làm gì?
- Sáng sớm đã vô lễ với Tần Thủy Dao. Con hàng này chưa được thỏa mãn thú tính sao?
- Đường Kim nào? Sao tao không thấy?
- Kia không phải Đường Kim hả? Á đù, sao không thấy?
- Mày hoa mắt hả?
- Móa, gặp quỷ!
...
Nghe thấy bốn phía nghị luận, lại nhìn ánh mắt quái dị của mọi người, Tần Thủy Dao nhất thời cũng ù hết cả đầu. Vừa rồi nàng phát hiện là Đường Kim đẩy nàng ngã, vốn định mắng hắn, lại đột nhiên thấy hắn biến mất quỷ dị. Nàng biết Đường Kim có năng lực biến mất quỷ dị, nhưng vấn đề là, nàng không biết tại sao hắn lại đụng nàng ngã.
Lấy tay chống xuống đất, chuẩn bị đứng dậy, lòng bàn tay lại truyền đến cảm giác thô ráp, hình như còn nong nóng. Tần Thủy Dao vội vàng rụt tay lại, sau đó sắc mặt nàng biến đổi. Đó... đó rõ ràng là một đầu đạn!
Trong nháy mắt, Tần Thủy Dao liên tưởng tới tiếng nổ vừa rồi, lại liên tưởng tới súng ngắm trong phim, Tần Thủy Dao bất chợt toát mồ hôi lạnh. Súng bắn tỉa, đây tuyệt đối là súng bắn tỉa!
Đầu óc Tần Thủy Dao bất chợt hỗn loạn dị thường, không phải nói sát thủ không tới nữa sao? Sao lại còn có người muốn giết nàng? Còn có, Đường Kim đâu? Đường Kim đâu rồi?