Phòng bếp của Đường Kim.
Đường Kim ngồi cạnh bàn, Tống Oánh lại không ngồi bên hắn. Mà người ở đối diện lại là Lạc Trần.
- Ba ngày nay có phát hiện tung tích của sát thủ nào không?
Đường Kim mở miệng hỏi.
Sau khi Yêu Xà chết, Đường Kim vẫn để Lạc Trần tiếp tục dùng góc nhìn sát thủ nhằm vào Tần Thủy Dao.
Mà lúc trước Lạc Trần không phát hiện Yêu Xà cũng chẳng lạ gì, bởi vì Lạc Trần vẫn cho rằng Tần Thủy Dao ở trong nhà.
- Không có.
Lạc Trần lắc đầu:
- Dạng sát thủ như Yêu Xà chỉ là số ít. Nếu liên minh thích khách đã hủy giải thưởng, tôi tin rằng sẽ không còn bất cứ sát thủ nào xuất hiện nữa.
- Tôi cũng cảm thấy không thành vấn đề.
Đường Kim gật đầu:
- Vậy nhiệm vụ lần này của anh cũng kết thúc rồi.
- Được.
Lạc Trần gật đầu.
- Anh có muốn một công việc bình thường không?
Đường Kim lại hỏi.
- Công việc bình thường?
Lạc Trần sửng sốt:
- Tôi là sát thủ, còn có thể làm công việc bình thường sao?
- Tôi cho thể cho anh một công việc bình thường, sau này anh cũng không cần lẩn trốn nữa.
Đường Kim không nhanh không chậm nói:
- Dưới tay tôi có một công ty bảo an, cần một huấn luyện viên tốt. Anh đi đi, anh làm sát thủ nhiều năm như vậy, chắc bồi dưỡng vài vệ sĩ cũng chẳng khó khăn.
Không chờ Lạc Trần nói chuyện, Đường Kim lại bổ sung:
- Không cần lo về việc cảnh sát phát hiện ra anh. Việc này tôi sẽ xử lý.
- Được rồi, tôi sẽ làm huấn luyện viên.
Lạc Trần dứt khoát đáp ứng.
- Mặt khác, thật ra tôi biết anh vẫn nuôi giấc mộng làm kiếm khách. Cho nên, tôi tìm cho anh một đối thủ có kiếm thuật không tệ. Sau này có thời gian thì đối luyện một chút.
Đường Kim lười biếng nói.
- Được, cảm ơn!
Lạc Trần lúc này lại hơi hưng phấn.
- Được rồi, anh có thể đi. Tới nơi này nhận công tác.
Đường Kim đưa một tờ giấy cho Lạc Trần, trên đó có địa chỉ, còn có điện thoại.Lạc Trần gật đầu, đứng dậy rời đi. Mà Đường Kim thì lấy điện thoại di động ra gọi cho Dương Minh Kiệt.
- Huấn luyện viên cho công ty bảo an sắp tới rồi. Hắn tên là Lạc Trần, sau này vệ sĩ cá nhân thì để hắn huấn luyện nhé.
Đường Kim đi thẳng vào vấn đề.
- Được, không thành vấn đề!
Mặc dù cảm thấy hơi đột ngột, nhưng Dương Minh Kiệt cũng chẳng hề do dự mà đáp ứng.
- Đúng rồi, có tin tức gì về anh cả kia của anh không?
Đường Kim thuận tiện hỏi một câu.
- Có chút tin tức. Hai ngày trước hắn đã về tỉnh thành, nhưng tới giờ thì tôi lại không tra ra trước đó hắn đã đi tới đâu. Hình như không tới Ninh Sơn, hoặc là chúng ta không phát hiện. Nhưng có thể xác định, trong thời gian đó, hắn cũng chưa từng gặp Kiều An An.
Dương Minh Kiệt trầm ngâm nói.
- Chỉ cần không gặp thất tiên nữ của tôi là được.
Đường Kim cũng chả mấy hứng thú với Dương Minh Hào:
- Có tin tức thì nói cho tôi biết.
Cúp máy, Đường Kim lại gọi cho Uông Tùng:
- Tới tập đoàn Hoàng Kim tìm một người gọi là Lạc Trần. Hắn sẽ luyện kiếm với cậu.
An bài xong những chuyện này, Đường Kim lại ngồi tại chỗ ngẩn người.
Mấy phút sau, rốt cuộc hắn lại cầm máy lên, rút ra một tờ danh thiếp, bấm số điện thoại trên đó:
- Bạch Văn sao? Tôi là Đường Kim, mang tôi tới phố đồ cổ xem một chút đi.
- Đường Kim... À? Được, chú ở đâu? Anh tới ngay!
Đầu bên kia điện thoại, Bạch Văn hiển nhiên chưa kịp phản ứng.
- Trước cổng Ninh Sơn Nhị Trung.
Đường Kim báo vị trí ra rồi cúp máy.
Sờ sờ lên vòng tay hắc ngọc trên tay, Đường Kim đứng lên, đi ra ngoài. Đã hơn một tháng, vẫn không bất cứ tin tức gì của cha mẹ, mà hắn lang thang trên diễn đàn đồ cổ cũng chẳng phát hiện điều gì. Rốt cuộc hắn cũng quyết định, nên đi tới nơi giao dịch đồ cổ xem một chút, thử xem có tìm được đầu mối hữu dụng không.
Đợi vài phút một chiếc Land Rover mới toanh xuất hiện trước mặt Đường Kim.
Land Rover nhanh chóng dừng bên cạnh hắn, một thanh niên tóc trắng nhảy xuống, chính là Bạch Văn.
- Người anh em, rốt cuộc cũng có tâm tư đi xem đồ cổ hả?
Bạch Văn rất nhiệt tình chào hỏi Đường Kim.
- Nhàm chán đi dạo một chút thôi.
Đường Kim thuận miệng nói, sau đó lại lên xe, hỏi một câu:
- Lại đổi xe à?
- Đúng rồi, mấy hôm trước nhặt lậu được phát, buôn bán lời vài chục vạn, liền đổi xe. (Nhặt lậu/Kiểm lậu là thuật ngữ chơi đồ cổ, ý chỉ mua đồ xịn với giá bèo)
Bạch Văn cũng lên xe theo:
- Lại nói, anh phát hiện mình đúng là có thiên phú trò này. Hơn nữa nha, mặc dù đồ cổ này có tính chất đỏ đen, nhưng dù sao cũng không phải cờ bạc, vẫn là hợp pháp. Cho nên hiện tại a, anh là kiếm tiền hợp pháp.
- Lái xe đi.
Mặc dù Đường Kim cũng không hiểu mấy về đồ cổ, nhưng dù gì cũng lướt diễn đàn đồ cổ cả tháng, cũng biết sơ về cái thuật ngữ nhặt lậu này. Vừa mới gõ được một số tiền lớn của liên minh thích khách, bây giờ hắn cũng không có thiếu vài chục vạn kia.
Bạch Văn hiển nhiên rất giỏi về nhìn mặt đoán lòng, hắn lập tức phát hiện hình như tâm tình Đường Kim không quá tốt, cho nên cũng không lảm nhảm nhiều nữa, lập tức lái xe tới phố đồ cổ.
Phố đồ cổ ở thành tây, thành phố Ninh Sơn cũng không quá lớn, phố đồ cổ cũng chỉ là một cái chợ không dài. Cách mấy trăm mét mới có một cửa hàng đồ cổ, còn hầu hết là bán lề đường.
Mười phút sau, lối vào phố đồ cổ.
- Người anh em, đến nơi rồi. Những tiệm vỉa hè này cũng không có gì tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nhặt lậu. Những tiệm đồ cổ lớn kia thì nhiều thứ tốt hơn một chút.
Bạch Văn giới thiệu đơn giản cho Đường Kim.
- Tôi xem linh tinh một chút trước đã.
Đường Kim chẳng hề để ý nói. Mặc dù cảm thấy cơ hội không lớn, nhưng hắn vẫn quét mắt qua tất cả những đồ đạc bên vỉa hè, cố gắng tìm được thứ tương tự với vòng tay của mình.
Đáng tiếc, chuyện có xác suất nhỏ như vậy cũng không phát sinh. Đi dạo cả con phố, Đường Kim cũng không phát hiện ra thứ gì bên vỉa hè cả, thậm chí vòng tay hắc ngọc còn chẳng có.
- Anh biết người nào hiểu đồ cổ nhất ở Ninh Sơn không?
Đường Kim mở miệng hỏi thăm. Hắn cảm thấy cứ mù quáng tìm kiếm như vậy cũng không phải cách.
Nên tìm một người xem thử vòng tay của mình vẫn hơn.
- Hiểu đồ cổ nhất?
Bạch Văn cơ hồ chẳng chút do dự đưa ra đáp án:
- Vậy thì tuyệt đối là lão Chương của Thiên Bảo Các rồi. Ông ta là nhân vật hàng đầu trong giới đồ cổ, cả tỉnh Thiên Nam này, ông ấy cũng là hàng đầu.
- Thiên Bảo Các?
Đường Kim ngẩng đầu nhìn một chỗ cách đó mười mét:
- Là chỗ đó sao?
- Đúng. Chỉ là, bây giờ lão Chương có ở Thiên Bảo Các hay không thì anh cũng không biết.
Bạch Văn gật đầu, sau đó lại bổ sung:
- Nhưng anh có thể hỏi thăm một chút.
- Không cần hỏi thăm, trực tiếp tới xem sao đi.
Đường Kim nhấc chân đi tới Thiên Bảo Các.
Bạch Văn tất nhiên là đi theo. Nhưng vào lúc này, một thanh âm tức giận lại truyền tới từ sau lưng hai người:
- Lông Trắng, con mẹ mày đứng lại cho bố!