TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường
Chương 331: Chương 331: Chu Cương Cường uy hiếp

- Cậu xem rồi làm, cậu có thể tùy tiện báo danh cho tôi vài hạng mục, đến lúc đó tâm tình tốt thì tôi thi,

tâm tình không tốt thì thôi.

Đường Kim thuận miệng nói. Loại chuyện nhỏ nhặt thế này, hắn cũng không để ở trong lòng.

- Vậy được, tôi đăng ký mấy hạng mục cho cậu.

Trương Tiểu Bàn cảm thấy cũng không tệ. Dù sao đại hội này cũng không quá chính quy, hạng mục báo

danh cũng không hạn chế, hơn nữa ghi danh xong bỏ là chuyện như cơm bữa, chẳng ai truy cứu cả.

- Tùy cậu đi, chỉ cần cô Tô không có ý kiến là được.

Đường Kim cũng không muốn sáng ra chạy bộ lại bị Tô Vân Phỉ nhắc tới chuyện này.

Mà Tô Vân Phỉ vừa bị Đường Kim nhắc tới, giờ phút này nàng vừa ra khỏi gian phòng của nàng. Tô Vân

Phỉ làm việc và nghỉ ngơi rất quá quy luật, buổi sáng dậy sớm, buổi trưa cũng ngủ nửa tiếng. Do đó, hiện

tại nàng mới vừa rời giường.

- Cô Tô, chuẩn bị lên lớp hả?

Thanh âm quen thuộc truyền đến, Tô Vân Phỉ khẽ cau mày. Không cần nhìn, nàng cũng nghe ra kẻ đang

chào hỏi là Chu Cương Cường.

- Chuẩn bị tới phòng làm việc.

Tô Vân Phỉ vẫn trả lời một câu, sau đó đóng cửa phòng, đi xuống lầu dưới.

Mặc dù khu này có thang máy, nhưng Tô Vân Phỉ căn bản chỉ đi thang bộ. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Có chút tham lam nhìn tư thái thành thục của Tô Vân Phỉ, trong mắt Chu Cương Cường lộ ra dục vọng rõ

ràng. Tô Vân Phỉ ngủ trưa xong, trên người còn có mấy phần khí chất uể oải, lại càng thêm mê người.

Nhìn Tô Vân Phỉ xuống lầu, Chu Cương Cường ngó qua cái mông đầy đặn kia, không tự chủ nuốt nước

miếng. Sau đó hắn không kềm nén được, theo nàng xuống lầu.

- Cô Tô, chờ một chút.

Chu Cương Cường chạy nhanh vài bước, đuổi theo Tô Vân Phỉ.

- Thầy Chu, có chuyện gì sao?

Tô Vân Phỉ cũng không dừng lại, tiếp tục đi xuống.

Đối với Chu Cương Cường, Tô Vân Phỉ không có hảo cảm gì, thậm chí còn hơi chán ghét. Dĩ nhiên, bọn

họ cũng chẳng có thù hận gì, chẳng qua Chu Cương Cường lần nào gặp nàng cũng dùng ánh mắt trần trụi

kia nhìn, khiến nàng rất không thoải mái. Mà Chu Cương Cường thường xuyên dẫn đàn bà vào phòng

làm ầm ĩ, cũng làm cho người vốn thích sạch sẽ như Tô Vân Phỉ cảm thấy chán ghét.

- Có chút chuyện.

Chu Cương Cường dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tô Vân Phỉ, giống như sắc lang chưa thỏa mãn dục vọng

nhìn con mồi sắp tới tay vậy.

- Hả?

Tô Vân Phỉ hơi kinh nhạc nhìn Chu Cương Cường một cái. Nhưng nhìn thấy cái loại ánh mắt này, nàng lại

cau mày:

- Thầy Chu, có việc thì nói nhanh đi.

Tô Vân Phỉ nghĩ rằng, Chu Cương Cường phân nửa là lôi kéo làm quen, thật ra cũng chẳng có chính sự gì.

- Cô Tô, sáng nào cô cũng chạy bộ sao?

Chu Cương Cường không nhanh không chậm hỏi.

- Không sai, có vấn đề gì không?

Tô Vân Phỉ có chút mơ hồ. Tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này định nói gì?

- Dĩ nhiên không có vấn đề. Chỉ là thỉnh thoảng buổi sáng tôi cũng chạy bộ, có lẽ cô Tô không phát hiện.

Nhưng mà, tôi lại phát hiện ra một bí mật nhỏ của cô Tô.

Ánh mắt Chu Cương Cường đã trở nên tham lam, nói một câu, hắn đã đi thẳng vào vấn đề:

- Không ngờ cô Tô đúng là muốn đi tiên phong, lại chơi trò cô trò yêu nhau đó.

Tô Vân Phỉ nhất thời biến sắc, đột nhiên ngừng lại, tức giận nhìn Chu Cương Cường:

- Thầy Chu, thầy đang nói nhăng nói cuội cái gì?

- Cô Tô, tôi không nói nhăng nói cuội, cô tự biết rõ mà.

Thấy Tô Vân Phỉ tức giận, Chu Cương Cường lại càng cao hứng:

- Tôi vốn không muốn nói, nhưng cô không chỉ chơi trò cô trò yêu nhau, mà hình như còn là người thứ

ba nữa. À, cũng không đúng, theo tôi biết, Đường Kim ngoại trừ hôn thê, còn có cả bạn gái. Cô cùng lắm

chỉ coi như người thứ tư đúng không?

- Chu Cương Cường, anh đúng là đồ ăn ốc nói mò!

Tô Vân Phỉ tức giận hừ một tiếng, xoay người tiếp tục đi xuống. Nàng coi như đã hiểu, Chu Cương Cường

nghĩ rằng nàng và Đường Kim yêu nhau. Xem ra, Chu Cương Cường đã từng thấy nàng chạy bộ cùng

Đường Kim buổi sáng.

- Cô Tô, cần gì vội vã như vậy?

Hiển nhiên Chu Cương Cường không định bỏ qua như vậy:

- Thật ra, cô chỉ cần đáp ứng tôi một điều kiện, chuyện cô trò yêu nhau kia, tôi sẽ giấu hộ hai người.

- Phải không?

Tô Vân Phỉ cười lạnh một tiếng:

- Chu Cương Cường, tôi cũng có hứng thú muốn biết, rốt cuộc anh muốn cái gì?

- Nếu vậy thì tôi nói thẳng.

Chu Cương Cường tham lam nhìn Tô Vân Phỉ một cái:

- Cô Tô, thật ra tôi thích cô lâu rồi. Điều kiện của tôi cũng không quá hà khắc, chỉ cần mỗi tuần qua đêm

với tôi một lần, tôi sẽ bảo đảm giữ bí mật cho cô.

- Chu Cương Cường, anh thật vô sỉ, tởm lợm!

Tô Vân Phỉ cảm thấy tức giận dâng trào. Mặc dù cảm thấy Chu Cương Cường chẳng tốt đẹp gì, nhưng

nàng không ngờ hắn lại trực tiếp nói ra yêu cầu vô sỉ như vậy.

Bị Tô Vân Phỉ mắng như vậy, Chu Cương Cường nhất thời thẹn quá thành giận:

- Tô Vân Phỉ, cô đừng có giả bộ thanh cao với tôi. Cô có thể ngủ với học sinh, chẳng nhẽ không ngủ được

với ông đây? Cái thân thể bé tẹo của Đường Kim kia mà thỏa mãn được cô chắc? Tôi đảm bảo, trên

giường sẽ khiến cô thoải mái hơn so với hắn!

- Chu Cương Cường, anh còn dám ô ngôn uế ngữ như vậy, tôi sẽ nói cho hiệu trưởng. Anh chuẩn bị bị

khai trừ đi!

Tô Vân Phỉ giận đến tái mặt. Chu Cương Cường này không phải hạ lưu bình thường.

- Nói cho hiệu trưởng?

Chu Cương Cường lại như nghe được chuyện nực cười:

- Tô Vân Phỉ, tôi cũng muốn nhìn một chút, nếu hiệu trưởng biết cô yêu học trò, rốt cuộc là khai trừ tôi

hay khai trừ cô?

- Nếu vậy, bây giờ chúng ta đi tìm hiệu trưởng!

Tô Vân Phỉ lạnh lùng cười một tiếng:

- Tôi cũng không biết, có cái quy định nào cấm học sinh và cô giáo cùng chạy bộ!

- Tô Vân Phỉ, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cô cho rằng, tôi nhận định các người ở cùng

nhau, chỉ là vì các người cùng chạy bộ sao?

Chu Cương Cường cười ha hả:

- Nếu vậy, tôi cho cô xem một chút bằng chứng trước nha. Tôi không sợ cô báo với hiệu trưởng, nhưng

tôi cũng không muốn hại cô bị khai trừ. Tôi chỉ muốn nếm thử tư vị của cô mà thôi.

Vừa nói chuyện, vừa lấy điện thoại ra, Chu Cương Cường loay hoay một chút, sau đó nhìn Tô Vân Phỉ:

- Xem xem nhận được tin nhắn chưa? Tấm hình kia rất nét a. Ánh mắt kia của cô Tô, thật đúng là mê ly

đó!

Mặc dù Tô Vân Phỉ rất tức giận, nhưng vẫn lấy điện thoại ra, sau đó mở tin nhắn vừa nhận được. Đó là

một tấm hình, ánh sáng trong ảnh hơi mờ mờ, hiển nhiên là buổi tối. Mặc dù hơi mờ mờ, nhưng vẫn để

nàng nhìn ra, hai người trong hình chính là nàng và Đường Kim.

Chính xác thì là Đường Kim bế ngang nàng, còn nàng đang nhắm mắt. Mà trong hình có thể thấy rõ, một

cái tay của Đường Kim đang đặt trên cặp mông lớn của nàng.

Đọc truyện chữ Full