Vân Vũ Tuyết thuần thục vận châm, mà Liễu Thập Tam thì lại cảnh giác nhìn Đường Kim, hiển nhiên đang đề phòng hắn động tay động chân gì đó.
Nhưng Đường Kim lại chẳng nhìn Liễu Thập Tam, cũng chẳng nhìn Dương Minh Hào, tầm mắt của hắn vẫn dừng lại trên người Vân Vũ Tuyết.
Không cần nghi ngờ, hiện tại hắn không còn hứng thú gì mấy với Liễu Thập Tam và Dương Minh Hào. Hiện tại hắn chỉ thấy hứng thú nhất với Vân Vũ Tuyết.
Dưới sự chăm chú của Đường Kim, qua đại khái ba phút, Vân Vũ Tuyết thu hồi ngân châm. Mà gần như cùng lúc, Dương Minh Hào mở mắt ra, tỉnh lại.
- Đừng quên, trong vòng ba ngày, đưa tiền khám bệnh tới Vân Môn.
Vân Vũ Tuyết nhàn nhạt nói một câu, sau đó xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Vân Vũ Tuyết chẳng hề dừng lại, nhanh chóng biến mất ở cửa phòng bệnh. Mà Dương Minh Hào vừa tỉnh lại, hiển nhiên chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, mặt chỉ có mê hoặc. Thậm chí hắn còn chưa thấy được bộ dáng của Vân Vũ Tuyết, hắn chỉ nhìn được thoáng qua, thấy được một bóng lưng ưu mỹ vô hạn.
Mà sau bóng lưng duyên dáng kia, hình như còn có một bóng đàn ông quen thuộc. Chẳng qua, lúc này hắn cũng không nhận ra được.
Bóng đàn ông này tất nhiên là Đường Kim. Vân Vũ Tuyết đi ra là hắn cũng bám đít đi theo.
Còn trong phòng bệnh đối diện, vẻ mặt Kiều An An đang lo lắng đứng đó. Lúc trước nàng cũng thấy Đường Kim vào phòng bệnh Dương Minh Hào, nhưng nàng lại không tiện vào. Bây giờ thấy Đường Kim đi ra, vốn nàng định gọi hắn một tiếng. Nhưng đột nhiên thấy Vân Vũ Tuyết, nàng cũng nhất thời ngẩn người. Mà trong lúc nàng đang sửng sốt, Đường Kim và Vân Vũ Tuyết đã đi thật xa.
Điều này làm cho Kiều An An nhất thời lại tức giận. Tên này làm cái gì vậy? Thấy mỹ nữ là lại bám đít? Có thằng nào đứng núi này trông núi nọ như hắn sao?
Trên đường cái của thành phố Minh Hồ có một cặp nam nữ kỳ quái. Cô gái đẹp như thiên tiên, một thân áo bào trắng. Mà sau nàng khoảng mười mét là một thiếu niên chừng 16 17 tuổi. Thiếu niên nhìn qua cũng không đặc biệt, mặc dù đang cười, nhìn qua cũng làm người ta thích, nhưng ngoại trừ điều đó, hắn chẳng còn gì đặc biệt. Ít nhất là nếu hắn đứng chung với cô gái áo trắng đằng trước, sợ rằng tất cả mọi người đều chỉ nhìn cô gái.
Thật ra hai người kia vốn không đi cùng nhau, nếu chỉ nhìn vậy thì cũng không có gì kỳ quái. Có chăng thì chỉ là cô gái kia quá đẹp. Nhưng mà một số người lại phát hiện ra chỗ kỳ quái.
Trên đường có không ít người, nhưng phương thức bước đi của hai người này lại giống nhau phi thường, đó là đi thẳng, không né tránh ai cả. Cho dù phía trước có người, bọn họ cũng không thay đổi phương hướng, mà kỳ quái hơn nữa là, khi có người chắn phía trước bọn họ, dù là nam hay nữ thì cũng đều không tự chủ mà tránh đường, dường như là không thể ngăn cản vậy.
Mà vài tài xế thì lại càng phát hiện điều kỳ quái, hai người này đi bộ sao mà nhanh như vậy? Bọn họ lái xe, thế mà tốc độ lại chẳng khác họ là mấy.
Không, không hẳn là không khác mấy, mà là xe bọn họ còn chưa nhanh bằng hai người. Có một tài xế nhàm chán cố ý bám đít, nhưng vừa đuổi theo một ngã tư, hai người này đã biến mất trong tầm mắt của hắn.
Hai người này dĩ nhiên là Vân Vũ Tuyết và Đường Kim. Vân Vũ Tuyết đi trước, Đường Kim đi sau, khoảng cách giữ vững khoảng mười mét.
Vân Vũ Tuyết thoạt nhìn chỉ là bước nhẹ từng bước, nhưng thực tế lại đi rất xa. Chẳng qua, dù nàng đi nhanh đến đâu, Đường Kim vẫn duy trì khoảng cách không đổi với nàng. Vân Vũ Tuyết nhanh, hắn cũng nhanh, nàng chậm, hắn cũng chậm.
Nhưng, nếu hắn đột nhiên tăng tốc, muốn đuổi kịp nàng thì nàng cũng đột nhiên tăng tốc. Hắn thử mấy lần, lại phát hiện ra mình không đuổi kịp. Kết quả là, hai người vẫn duy trì tình huống này. Vân Vũ Tuyết không cắt đuôi được Đường Kim, nhưng Đường Kim cũng không đuổi kịp Vân Vũ Tuyết.
Hai người cứ dùng phương thức này đi về phía trước, cho đến khi Vân Vũ Tuyết đột nhiên ngừng lại, trận nam truy nữ đuổi này mới coi như kết thúc.
Mà lúc này, Đường Kim mới phát hiện, hai người đã đi tới một nơi khá vắng vẻ. Nói cho chuẩn xác thì là một cái hẻm nhỏ, xung quanh không có bao nhiêu nhà cao tầng, phần lớn là nhà cao năm sáu tầng, nhìn qua giống như vùng ngoại ô vậy.
- Chị Vũ Tuyết, chị chạy mệt rồi sao?
Thấy Vân Vũ Tuyết, Đường Kim cười hì hì hỏi.
Vân Vũ Tuyết xoay người, trên khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện vẻ cổ quái, dường như trong mắt có chứa sự kinh ngạc.
- Cậu cứ đuổi theo tôi, có chuyện gì không?
Vân Vũ Tuyết rốt cuộc cũng nói chuyện, thanh âm vẫn khinh linh động lòng người như vậy, hình như chẳng có chút giận dỗi nào.
- Chị Vũ Tuyết, chị có em trai không?
Đường Kim nghiêm trang hỏi.
- Không có.
Vân Vũ Tuyết cười nhàn nhạt.
- Vậy chị có muốn một em trai không?
Đường Kim lại hỏi.
Trong mắt Vân Vũ Tuyết hiện lên vẻ cổ quái:
- Cậu muốn làm em trai tôi?
- Chị Vũ Tuyết, em chỉ cảm thấy, chị cần một em trai.
Đường Kim ra vẻ rất chân tình:
- Đặc biệt mà kiểu em trai như em. Rất hữu dụng, giết người phóng hỏa hạ độc đánh hôn mê, em đều rất lành nghề.
- Thật không?
Khóe miệng Vân Vũ Tuyết lộ ra nụ cười có vẻ cân nhắc:
- Chỉ là, tôi cũng rất quen với mấy thứ này.
- Kiểu em trai như em còn rất nhiều điều hữu dụng, bồi hàn huyên, bồi ăn uống, bồi dạo phố. Quan trọng nhất, đàn ông đẹp trai như em nè, mùa xuân có thể lôi ra ngoài khoe khoang, mùa đông có thể để ở nhà làm ấm giường, rất có lợi a!
Đường Kim tiếp tục bản thân:
- Chị Vũ Tuyết, nhận em làm em trai đi, đảm bảo không hối hận!
Vẻ mặt Vân Vũ Tuyết càng thêm cổ quái, nhìn Đường Kim một hồi, nàng mới hỏi tiếp:
- Cậu muốn nhận tôi làm chị thật hả?
- Đương nhiên là thật, chị Vũ Tuyết, em đây đặc biệt nghiêm chỉnh, chưa bao giờ nói láo.
Đường Kim thề son sắt.
- Không hối hận?
Vân Vũ Tuyết lại hỏi.
- Tuyệt đối không hối hận!
Đường Kim lập tức khẳng định.
- Được rồi, em rai Đường Kim, chị đây sẽ nhận thằng em trai này.
Vân Vũ Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Nhưng chị nhắc nhở em một chút, mặc dù chị có nghiên cứu y thuật một chút, nhưng chị không có thuốc hối hận đâu.
- Chị Vũ Tuyết, thật ra thì chỗ em có thuốc hối hận.
Đường Kim lại cười hì hì:
- Nhưng em tin rằng mình sẽ không hối hận, chị cũng không hối hận. Thuốc hối hận này á, chúng ta cũng không cần tới.
- Phải không?
Vân Vũ Tuyết có chút ngạc nhiên nhìn Đường Kim:
- Em Đường Kim, chị gái cũng muốn biết, thuốc hối hận của em có dạng gì vậy?
- Chị Vũ Tuyết, thật ra thì, thuốc hối hận có rất nhiều.
Đường Kim vẫn cười hì hì:
- Nếu một người chết đi, vậy không cần hối hận nữa.