- Bạn thân, nàng là học sinh mới chuyển trường đến tuần trước. Tên nàng là Hoắc Mỵ Nhi, nghe là đủ hiểu độ mê hoặc quyến rũ.
Đang nói thì nữ sinh tên là Hoắc Mỵ Nhi, đột nhiên xoay đầu lại, tựa hồ như nghe thấy Trương Tiểu Bàn và Đường Kim đang nói về mình, nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, thu ba lưu chuyển, chính xác người cũng như tên, hết sức yêu mị.
Hoắc Mỵ Nhi nhanh chóng quay đầu đi, mặc dù chỉ là liếc mắt một cái, nhưng Đường Kim lại phát hiện, này Hoắc Mỵ Nhi rất xứng với danh hiệu hoa ban, nếu xét về khuôn mặt, tuy rằng cũng rất xinh đẹp nhưng cũng chỉ so sánh được với Tiếu Thiền thôi, so với Tần Thủy Dao hay Hàn Tuyết Nhu thì còn kém xa lắm. Điểm nổi bật nhất chính là nụ cười, chỉ cần nở nụ cười mà đến Đường Kim cũng thấy tim đập loạn xạ.
- Kỳ lạ a!
Đường Kim âm thầm cảm thấy cô gái này có chút cổ quái.
Mặc dù có chút hoài nghi, nhưng Đường Kim cũng không để ý nữa, dù gì Hoắc Mỵ Nhi cũng không khiến hắn chú ý lắm.
Cả sáng Đường Kim đều ngồi yên trong lớp, hôm nay có tiết tiếng Anh, lúc Tô Vân Phỉ nhìn thấy Đường Kim trong lớp thì có vẻ cực kỳ kinh ngạc làm cho hắn thấy không ổn, chả lẽ cô giáo xinh đẹp này không biết hắn đã quay lại sao.
Bây giờ Đường Kim chỉ hy vọng, năm giờ sáng mai nàng đừng qua gõ cửa phòng hắn.
Chuông tan học vang lên, học sinh mừng rỡ ùa về, trên hành lang, một nữ cảnh sát chân dài gợi cảm đang thu hút vô số ánh mắt của các nam sinh, nhưng không ai dám có ý đồ gì với nàng vì ai cũng biết nữ cảnh sát này có một chân với Đường Kim rồi à.
Đường Kim nhanh chóng rời lớp, nhìn thấy nữ cảnh sát chân dài liền cười sáng lạn:
- Thanh tỷ, xem ra chị thật sự rất muốn em a!
- Đi thôi, tỷ mời em ăn cơm!
Đường Thanh Thanh lôi kéo Đường Kim cánh tay bước đi.
- Thanh tỷ, đại tiệc tỷ nói chính là chị sao?
Đường Kim thực chăm chú hỏi.
Đường Thanh Thanh lườm Đường Kim một cái:
- Tiểu đệ, sao em vẫn háo sắc như vậy sao?
- Thanh tỷ à, thế gian dù có thay đổi ra sao thì em vẫn duy trì bản tâm như một.
Đường Kim lại cảm khái:
- Em chính là thân trong bùn mà không nhiễm tanh hôi, vẫn giữ được cái
- Đó gọi là háo sắc không đổi. Coi chừng tỷ bắt đệ lại đấy!
Đường Thanh Thanh cố ý nhấn mạnh chữ sắc.
- Haizzz, quá đẹp trai cũng khổ mà, hôm trước tiên nữ cũng muốn bắt em lại, giờ thêm tỷ nữa.
Đường Kim cảm khái.
- Thế người chữa chân cho cha chị là tiên nữ kia à?
- Đúng vậy, em đã phải hy sinh rất lớn đấy!
- Được a, vậy đệ muốn tỷ bồi thường thế nào nào?
Đường Thanh Thanh rất sảng khoái đồng ý, sau đó lại tò mò hỏi thêm:
- Ai, tiểu đệ, em phải nói trước, em đã hy sinh gì đã.
Hai người vừa tán gẫu vừa đi, lúc đầu là Đường Thanh Thanh kéo Đường Kim đi, sau thành hai người nắm tay đi gần nhau, nhìn thật tình cảm. (Gato vãi)
- Nữ cảnh sát này quả nhiên có một chân với Đường Kim rồi!
Không ít người cảm khái, trước còn hơi nghi ngờ giờ thì khẳng định được rồi.
- Đường Kim chết tiệt, uổng công mẹ ta lo lắng cho hắn cả tuần, quay về cũng chỉ điện thoại một cú rồi đi hú hí với nữ cảnh sát!
Ở trong trường, Tần Thủy Dao mắng thầm, mấy hôm nay nàng cũng lo lắng cho hắn nhiều vậy mà quay về không thèm nói với nàng một câu, chả coi vị hôn thê này ra gì.
Đường Kim dĩ nhiên không biết Tần Thủy Dao đang mắng hắn mà tiếp tục cưa bà chị kết nghĩa.
- Thanh tỷ a, vị tiên nữ kia bình thường sẽ không xem bệnh cho người ta đâu. Chị nghĩ xem, nếu tính bằng tiền thì giá cả có bình dân được không?
- Dĩ nhiên là không được thế rồi.
Đường Thanh Thanh không chút do dự trả lời.
- Vậy là đúng rồi, cô ấy khám bệnh thu tiền cực kỳ đắt.
Đường Kim buồn bực.
- Hơn nữa chị không biết đâu, tiên nữ này ham muốn rất khác thường, thu phí vừa cao vừa đặc biệt.
- Cái gì vậy à?
Đường Thanh Thanh có chút tò mò hỏi.
- Đó là là một loại đá quý, giá trị một cân trên ức.
Đường Kim bộ mặt như ăn mướp đắng.
- Thanh tỷ, chị có biết em nợ cô ta bao nhiêu không?
- Đến mười cân không?
Đường Thanh Thanh thử hỏi dò, tiểu đệ này sẽ không lừa mình chứ, mười cân chính là một triệu đó.
Đường Kim không nói gì, chỉ chìa một ngón tay.
- Không thể nào? Một trăm cân?
Đường Thanh Thanh ngẩn ngơ, nếu một trăm cân là trăm ức rồi sao?
Đường Kim thở dài:
- Không chỉ một trăm cân.
- Một ngàn cân?
Đường Thanh Thanh có chút choáng váng.
- Thực ra là một vạn cân.
Đường Kim hữu khí vô lực nói.
Đường Thanh Thanh ngây người, thật lâu sau nàng mới hỏi lại:
- Tiểu đệ, em không đùa chị chứ?
- Đệ mà lừa tỷ thì cả đời này sẽ là trai tân.
Đường Kim thề độc, dĩ nhiên hắn có phải còn tem nữa đâu mà sợ lời thề này.
Đường Thanh Thanh lại tin là thật, vội hỏi lại:
- Tiểu đệ, vậy làm sao bây giờ?
- Ai, tiên nữ kia cho em ba năm để trả nợ, nếu không trả đủ thì em phải chịu hình thức thanh toán bi thảm nhất.
Đường Kim đáng thương nói.
- Hình thức bi thảm nhất là gì?
Đường Thanh Thanh nhịn không được hỏi.
- Bi thảm nhất dĩ nhiên là lấy thân ra trả nợ rồi!
Đường Kim vẻ mặt buồn khổ.
- Chị nói xem có phải vì chữa chân giúp cha chị mà em đã hy sinh rất lớn không?
Lấy thân trả nợ?
Đường Thanh Thanh nhất thời dở khóc dở cười, nói cả nửa ngày hóa ra sắc đệ này lừa nàng, còn khiến làm lo lắng một trận.