Thiên Kiêu đại tửu điếm.
Khi đại tiệc chỉ còn một bàn thì Đường Kim nhận được điện thoại.
- Thanh tỷ, em ra ngoài một tí, chị chờ lát em quay lại ngay à.
Nghe thấy bốn tiểu nha đầu đang phá phách ngoài đường, Đường Kim phải đi xem.
- Uh chị chờ em
Đường Thanh Thanh gật đầu.
Đường Kim rời khỏi quán, chạy đến chỗ đó.
- Cha nuôi!
- Chúng con bị khi dễ a!
- Đúng vậy!
- Chúng con suýt bị người ta nổ súng bắn chết rồi!
Khả Ái Linh Lợi ủy khuất ôm lấy hai đùi Đường Kim tố.
Một đám người vây quanh đều thấy kỳ quái, cha nuôi của bốn đứa bé cũng là một đứa trẻ đây?
Mà những người khác không biết nói gì, rõ ràng là bốn cô bé khi dễ người ta mà.
Đường Kim cũng không tin này bốn tiểu nha đầu sẽ bị người khi dễ, các bé không khi dễ người khác đã là không tệ rồi.
- Các con ăn cơm chưa?
Đường Kim hỏi.
- Chưa a!
- Cha nuôi, chúng con nghe nói cha bị bệnh nên đến thăm cha!
- Cha nuôi, chúng con nhịn đói đến thăm cha, cha không cảm động sao?
- Cha nuôi, nếu cha cảm động thì dạy cho bọn con cách tránh đạn đi, nếu không bị người ta bắn chết mất Khả Ái Linh Lợi của cha mà!
Bốn tiểu nha đầu nói xong lại kéo đến chuyện học võ làm Đường Kim có chút bất đắc dĩ.
- Thật sự có người dám nổ súng với các con sao?
Đường Kim có chút buồn bực hỏi, hắn không rõ ràng tình huống lắm.
- Tên kia cầm súng chĩa vào các bé.
Trình Lâm mở miệng nói.
- A, như vậy a!
Đường Kim đi đến bên cạnh tên cảnh sát đang hôn mê, một cước giẫm nát cổ tay hắn.
- Yên tâm, nửa đời sau hắn không thể dùng súng được nữa
Nói xong hắn lại giẫm thêm một cước nát luôn tay còn lại.
Mọi người xung quanh đều thấy lạnh lẽo, chỉ sơ sơ hai cước mà đã phế hai tay con nhà người ta, bất quá nghĩ lại nếu không phải bốn cô bé có bối cảnh thì cũng đã bị tên này làm nhục hoặc bắn chết rồi.
Hời hợt giẫm nát hai tay của tên cảnh sát xong, Đường Kim quay đầu nói với bốn tiểu cô nương:
- Ta mang các con đi ăn đại tiệc.
- Wow!
Bốn chị em cùng nhau reo lên:
- Cha nuôi thật là đẹp trai!
- Đi thôi.
Nơi này cách Thiên Kiêu đại tửu điếm cũng không xa, Đường Kim tính đưa các bé qua đó.
- Cha nuôi!
- Chờ một chút!
- Vị đại thúc này là người rất tốt!
- Vừa rồi chỉ có hắn nói giúp chúng con!
Bốn tiểu nha đầu chỉ vào người đàn ông kia nói với Đường Kim.
- Báo số điện thoại của ta cho hắn, bảo có việc gì thì tìm ta.
Đường Kim đang vội về với bà chị kết nghĩa xinh đẹp nên để lại một câu với Trình Lâm, bỏ xe lại ven đường rồi đi luôn.
Đường Thanh Thanh chờ thêm một lát không thấy Đường Kim quay lại bèn đi vào wc.
Khi nàng đến cửa wc thì có một người đàn ông anh tuấn từ cửa wc đi ra, nhìn thấy nữ cảnh sát nóng bỏng gợi cảm vậy thì mắt sáng lên, bèn nán lại đứng chờ nàng ở cách lối đi không xa .
Đại khái hai phút sau, Đường Thanh Thanh từ wc đi ra, người đàn ông kia vội tiến lên bắt chuyện
- Vị nữ cảnh sát này, có thể làm phiền một chút không?
Người đàn ông chắn trước người Đường Thanh Thanh, nở nụ cười mê người.
- Chuyện gì?
Đường Thanh Thanh hơi nhíu mày.
- Không biết xưng hô với cô thế nào?
Người đàn ông khách khí.
- Tôi là Hoắc Bắc Kiệt.
- Tôi họ Đường, anh có việc gì nói thẳng đi.
Đường Thanh Thanh ngắn gọn trả lời, người đàn ông này tuy nhìn lịch sự nhưng ánh mắt hắn khiến nàng không thoải mái, luôn chú ý vào chỗ không nên nhìn.
- Đường cảnh quan, là như vậy, bạn gái của tôi mất tích, cô có thể tìm giúp tôi không?
Hoắc Bắc Kiệt mỉm cười.
- Hoắc tiên sinh, nếu là bạn gái của anh mất tích, anh có thể đến cục cảnh sát báo án.
Đường Thanh Thanh thản nhiên nói, nàng thấy là hắn rõ ràng là muốn bắt chuyện làm quen chứ bạn gái bị mất tích có thể thản nhiên cười được sao?
- Đường cảnh quan, bạn gái của tôi mất tích ở đây, cô lại là cảnh sát, tôi không tìm cô thì tìm ai đây?
Hoắc Bắc Kiệt vẫn tươi cười nói lí do.
- Được rồi, vậy anh nói, bạn gái của anh tên là gì, có đặc điểm ra sao?
Đường Thanh Thanh mặc dù có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, ai bảo nàng đang mặc đồng phục.
- Đường cảnh quan, nói ra thì thật là trùng hợp, bạn gái tôi giống cô như đúc!
Hoắc Bắc Kiệt tỏ ra ngạc nhiên:
- Đúng rồi, Đường cảnh quan, cô có chị em không?
- Nhàm chán!
Đường Thanh Thanh xác định tên này đang diễn trò nên hừ lạnh tính rời đi.
"Đường cảnh quan, bạn gái của tôi còn chưa tìm được sao cô có thể đi chứ?
Hoắc Bắc Kiệt nhẹ nhàng lách người chắn trước Đường Thanh Thanh.
- Tránh ra!
Đường Thanh Thanh một tay đã sờ về phía súng lục bên hông.
- Đường cảnh quan, là một cảnh sát cô có nghĩa vụ phục vụ công dân thành phố, nếu cô còn như thế thì tôi sẽ tố cáo cô.
Hoắc Bắc Kiệt vẫn chắn trước Đường Thanh Thanh như cũ, không chút hoang mang nào
- Cảnh cáo anh lần cuối, nếu không tránh ra tôi sẽ bắt anh tội chống người thi hành công vụ!
Đường Thanh Thanh quát lạnh.
- Đường cảnh quan, tuy rằng cô là cảnh sát nhưng cô cũng không thể tùy tiện bắt người vậy chứ?
Hoắc Bắc Kiệt cũng không lo sợ.
- Hôm nay ta sẽ bắt ngươi!
Đường Thanh Thanh rấtcăm tức, đột nhiên rút súng lục ra, chỉ vào Hoắc Bắc Kiệt:
- Hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống!
Quay mặt về phía hóng súng, Hoắc Bắc Kiệt không lo lắng mà ngược lại còn nở nụ cười hài hước. Lúc này một giọng nói vang lên:
- Đường Thanh Thanh, cô thật là uy phong a!