- Kẻ tình nghi? Là ai vậy?
Đường Kim vội vàng hỏi.
- Hai tên côn đồ, là người của Thiên Hạt bang.
Đường Thanh Thanh nói nhanh:
- Có nhân chứng nói bọn hắn gần đây luôn nhìn chằm chằm vào Thiên Bảo các, có điều khả nghi.
- A, không phải là bọn hắn làm.
Đường Kim liền thất vọng:
- Thanh tỷ, nếu có tình nghi ai khác thì nói cho em nha.
- Được.
Đầu bên kia điện thoại, Đường Thanh Thanh ngáp một cái:
- Mệt chết chị rồi, không nói chuyện nữa, chị đi ngủ đây.
Đường Thanh Thanh cúp điện thoại, Đường Kim cũng đi về Ninh Sơn Nhị Trung .
Hai người Thiên Hạt bang bị cảnh sát bắt đi, Tống Oánh đã nói cho Đường Kim, bất quá Tống Oánh cảm thấy đây là chuyện nhỏ, mấy tên côn đồ này, thường xuyên vào cục cảnh sát, không có chuyện gì lớn.
Tần Khinh Vũ cũng gọi điện cho Đường Kim báo Canh Hồng không phái người đến làm phiền, Liễu Nguyệt đang yên ổn ở nhà nàng.
Tất cả đều bình thường nhưng mỗi khi thấy Hoắc Mị Nhi hắn lại thấy có gì đó cổ quái bất thường.
Mãi đã đến năm giờ chiều mà Đường Kim mong đợi, Đường Kim một lần nữa xuất hiện ở bệnh viện trung tâm Ninh Sơn.
- Em tới rồi à!
Cửa bệnh viện, Kiều An An đã chờ ở đó rồi.
- Thất tiên nữ, chị muốn đến đâu ăn cơm?
Đường Kim nắm bàn tay mềm mại của Kiều An An, cười hì hì hỏi.
- Lần này em làm chủ đi.
Kiều An An hé miệng cười, tựa hồ nhớ tới lần trước cùng Đường Kim đi ăn, tuy rằng hắn không nói gì nhưng nàng biết hắn không thích.
- Em làm chủ à, vậy thì đến Thiên Kiêu đại tửu điểm đi.
Đường Kim đưa ra ý kiến.
- Ừm.
Kiều An An đồng ý.
Không đến mười phút phút sau, hai người đã đến quán, Đường Kim kéo Kiều An An đi thẳng tới trước sân khấu, cười hì hì với cô phục vụ xinh đẹp:
- Còn phòng tuần trăng mật không?
- Chờ tôi kiểm tra một chút.
Người phục vụ bắt đầu tra.
- Chúng ta đi ăn cơm, em hỏi phòng làm chi?
Kiều An An ửng đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi.
- Phòng cũng có thể ăn cơm a.
Đường Kim cười hì hì hồi đáp.
- Tiên sinh, còn có một phòng, ngài dùng luôn chứ ạ?
Lúc này người phục vụ hỏi.
- OK!
Đường Kim dĩ nhiên là muốn.
Nhìn thấy Đường Kim đặt phòng tuần trăng mật, Kiều An An liền nhớ lại người này tiết Trung thu lừa mình đi thuê phòng, lần này chắc chắn là cũng không phải đặt phòng để ăn cơm.
Nộp tiền thế chấp, cầm phiếu phòng, Đường Kim liền kéo Kiều An An đi tới thang máy.
- Hay là chúng ta ăn cơm ở dưới mặt đất trước đi.
Kiều An An nhẹ giọng nói.
Đường Kim nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu:
- Được rồi, chúng ta ở dưới ăn chút món ăn khai vị, đợi lát nữa vào phòng ăn đại tiệc.
- Uh, tốt.
Thấy Đường Kim nghe theo ý kiến của mình, Kiều An An lộ ra nụ cười.
Đường Kim trong lòng thật cao hứng, ăn nhẹ dưới mặt đất với mọi người, sau đó vào phòng ăn đại tiệc, chỉ nghĩ đã thấy thích rồi a.
Mấy phút sau, hai người ngồi xuống một bàn trống ở đại sảnh tùy tiện gọi vài món, Đường Kim thì ăn vội ăn vàng để vào phòng chén đại tiệc, tiếc là Kiều An An luôn cố gắng ăn thật chậm nên hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Lúc này, ở một bàn cách bọn họ không xa, có hai người đàn ông tâm ba mươi tuổi đang ngồi, một người mày rậm mắt to vẻ mặt hung hãn, mà người kia trắng tinh nhìn có vẻ thanh tú.
Hai người này thoạt nhìn kỳ thật không có gì đặc biệt, nhưng cách ăn mặc lại có chút quái dị, đều mặc quần áo luyện công, mà trên quần áo còn có mấy chữ to “Hoắc gia võ quán”.
Người nhìn thanh tú ánh mắt không thành thật nhìn Kiều An An:
- Không ngờ ở đây có thể gặp cô gái xinh đẹp như vậy, Tam sư huynh, có muốn giao lưu một chút?
- Thích thì cậu đi đi.
Tên mặt mũi hung hãn không có hứng thú:
- Cô nàng này xinh đẹp thì xinh đẹp, bất quá ta thích đầy đặn hơn.
- Tam sư huynh, anh phải nâng tầm mắt lên, đầy đặn như anh thích là béo rồi.
Người thanh tú vừa nói xong, quay đầu lại thì thấy thiếu niên ngồi với mỹ nữ nhìn mình giống như nghe những gì hắn vừa nói.
- Nhìn gì mày?
Hắn đang muốn tìm cơ hội làm quen, nhân tiện to giọng mắng Đường Kim luôn.
- Xem hát.
Đường Kim không nhanh không chậm nói.
- Đê Ka Mờ, mày nói ai là con hát vậy?
Tên kia giận dữ nói.
- Không phải con hát vậy thì các ngươi mặc đồ hóa trang làm gì?
Đường Kim lười biếng nói:
- Chẳng lẽ các ngươi là mấy tên dở người?
Bốn phía có người cười thành tiếng
- Tiểu tử, mày dám khiêu khích Hoắc gia võ quán chúng tao sao?
Tên kia chậm rãi đi đến bàn Đường Kim đang ăn.
- Người đáng thương a!
Đường Kim vẻ mặt đồng tình:
- Cho nên nói a, đầu năm nay làm gì cũng được, nhưng tuyệt đối đừng xem phim, xem nè, mấy người này xem đến điên rồi.
Vèo!
Kiều An An cũng nhịn không được nữa cười ra tiếng, tiên nữ cười, thiên địa thất sắc, không riêng Đường Kim thấy thất thần, cả kia tên kia cũng ngẩn người.
Bất quá dù gì Đường Kim cũng ở cùng Thất tiên nữ lâu ngày, sức miễn dịch tốt hơn, hắn nhanh chóng khôi phục tinh thần chăm chú nhìn Kiều An An:
- Thất tiên nữ, chị có số bệnh viện tâm thần Ninh Sơn không?
- Chị biết.
Kiều An An hé miệng cười.
- Nhanh gọi báo cho họ đây có bệnh nhân tâm thần, kêu họ đến nhanh một chút
Đường Kim nghiêm túc nói.
- Tiểu tử, mày muốn chết!
Tên kia giận dữ hét lên bước tới:
- Cho mày một cơ hội, để cô gái này lại, không thì chết đi