TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 2852

“Lúc này sơn trang Huyết Kiếm gặp hạn rồi!”

Người của thế tộc khác ở trong chỗ tối âm thầm cảm thấy may mắn, không ngừng bàn tán.

Trái tim của Trang Đông Quân bị đâm thủng, giấy dụa vài cái liền không còn hơi thở.

Mấy người còn lại có ai dám tiến lên đối kháng với Lâm Dương?

Mọi người run lẩy bẩy, không dám tiến lên, thậm chí còn có người muốn chạy trốn.

Lâm Dương nắm kiếm, nhìn chằm chằm những người này, trong mắt lộ ra sát ý.

Rất rõ ràng, anh muốn nhổ cỏ tận gốc!

Nếu hôm nay không diệt trừ sơn trang Huyết Kiếm, ngày sau bọn họ tất sẽ trả thù!

“Bại”

Lúc này, một tiếng kêu vang lên, sau đó một người phụ nữ mặc đồ đỏ thẫm lao từ trong đám người ra, nằm lên trên thi thể Trang Đông Quân gào khóc.

Người nọ đúng là Trang Hồng Nhạn!

“Ba, ba đừng chết mài! Ba, ba không được xảy ra chuyện! Chú ba, bác cả, hai người nhanh cứu ba cháu với! Nhanh lên!”

Trang Hồng Nhạn đau khổ kêu to, muốn ôm Trang Đông Quân đi.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương đi tới phía sau cô ta.

Cô ta bất chợt quay đầu, trong mắt tràn ngập phẫn nộ và thù hận.

“Tôi phải giết anh!” Cô ta gầm thét.

“Chỉ mong cô có thực lực này, cũng có cơ hội này!”

Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó chậm rãi giơ kiếm. Gương mặt Trang Hồng Nhạn trằng bệch.

“Đừng mài”

“Bác sĩ Lâm, mong cậu nương tay!”

“Dừng tay!”

Trang Tiến Bình và Trang Thái Thành cùng hét lên, cùng xông tới.

Nhưng bọn họ còn chưa tới gần, thì thấy Lâm Dương rút kiếm cách không vung ra.

Vùi Khí tức màu đỏ du đãng ra ngoài, trực tiếp bức lui hai người.

Hai người căn bản không thể cứu giúp Trang Hồng Nhạn. Đám người khác nhà họ Trang càng không thể tới gần.

Lúc này Trang Hồng Nhạn đã là miếng thịt trên thớt của Lâm Dương, Lâm Dương muốn làm gì thì làm.

“Khốn nạn!”

Lúc này Trang Hồng Nhạn hoàn toàn quên đi sợ hãi, hét lên một tiếng, nhưng quyền cước của cô ta ở trước mặt Lâm Dương có là gì? Trực tiếp bị Lâm Dương trở tay chế trụ. Trang Hồng Nhạn không chịu từ bỏ, trực tiếp há miệng cắt cánh tay Lâm Dương.

Lâm Dương nhướng mày, nhưng không vùng vẫy, mà chậm rãi giơ kiếm lên, chuẩn bị đâm sau lưng Trang Hồng Nhạn. Lúc này, anh căn bản không có ý thương hại!

Bởi vì mỗi người ở đây đều muốn đẩy anh vào chỗ chết, nếu kẻ địch bất nhân với mình, vì sao mình phải nhân từ với kẻ địch?

Trang Hồng Nhạn đang cố gắng cắn tay Lâm Dương không chú ý tới lợi kiếm đang giơ cao, còn tưởng là mình cắn có tác dụng.

Cho đến lúc này, một giọng nói rất to mà hùng hậu truyền từ xa tới.

“Bác sĩ Lâm! Mong cậu tha cho cô nhóc Hồng Nhạn kia, mong tha cho nhà họ Trang chúng tôi một con đường sống Giọng nói vang lên xong, khí tức trầm trọng mà áp lực đột nhiên bao phủ cả ngọn núi Huyết Kiếm.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Đọc truyện chữ Full