Lời nói của Trang Tiến Bình đánh thức mọi người.
“Hóa ra bác Chính này có thân phận như vậy!”
“Quản gia của ông chủ tiên nhiệm, sống đến bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chỉ sợ thực lực của quản gia Chính đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao rồi!”
Người nhà họ Trang tỉnh táo lại, nhao nhao kêu lên: “Mong quản gia Chính ra tay, báo thù cho gia tộc tai”
“Mong quản gia Chính ra tay!”
Không ngừng có giọng nói vang lên, mọi người rất kích động.
Nhưng… Ông cụ liên tục lắc đầu.
“Thái độ của tôi đã biểu hiện rất rõ rồi, tôi sẽ không.
đối địch với bác sĩ Lâm, cũng hy vọng các cậu đừng làm chuyện ngu ngốc! Các cậu không phải là đối thủ của bác sĩ Lâm, đừng chôn vừi nhà họ Trang!”
Vẻ mặt quản gia Chính nghiêm túc nói.
“Nhưng mà…”
“Nếu các cậu còn coi tôi là người nhà họ Trang, vậy thì nghe tôi, nếu các cậu cố ý không nghe theo, như vậy tôi chỉ có thể lựa chọn đứng về phía bác sĩ Lâm, bảo toàn huyết mạch nhà họ Trang!” Vẻ mặt quản gia Chính không thay đổi nói, sau khi nói xong thì đi về phía Lâm Dương, thái độ kiên quyết.
Nhìn thấy cảnh này mọi người đều kinh ngạc, há to miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Bọn họ vốn thấy được hy vọng, thấy được ánh sáng trong bóng đêm.
Nhưng chưa từng nghĩ tới ánh sáng này… Vẫn truyền từ phía Lâm Dương tới…
Chuyện này khiến người ta còn dám nhìn sao?
“Ông Chính, người này sát hại ba cháu, giết ông chủ nhà này, bây giờ ông bảo chúng cháu không đối địch với anh ta, đây là làm nhục nhà họ Trang, ai chịu trách nhiệm đây?” Trang Hồng Nhạn không thể nhịn được nữa, nghiến răng xông tới, quỳ trước mặt ông cụ kêu lên.
Trong đôi mắt đều là thù hận và oán giận, ước gì có thể băm Lâm Dương ra vạn đoạn.
“Cô nhóc, chuyện này không thể trách bác sĩ Lâm! Trong Tình huống các người phá hoại quy củ của đại hội kén rể bác sĩ Lâm vẫn chiến thắng được, dựa theo quy định lúc trước, các người nên giao Kim Ô Đan cho cậu ấy! Nhưng các người không có, trái lại còn muốn hại cậu ấy! Bây giờ Trang Đông Quân bị giết, không phải là cậu ta gieo gió gặt bão sao?” Quản gia Chính bình tình nói.
“Nhưng mà ông Chính, mọi chuyện ba làm đều vì sơn trang mà!” Trang Hồng Nhạn phẫn nộ nói.
“Cậu ta đây là hại sơn trang! Chẳng lẽ cháu cho rằng bác sĩ Lâm không có năng lực tàn sát sơn trang sao?” Quản gia Chính trầm giọng nói.
“Cháu không tin một mình anh ta có thể huyết tẩy cả sơn trang?”
Quản gia Chính cau mày, dán sát vào vài phần nhỏ giọng nói: “Một mình cậu ta không thể, nhưng kẻ địch trước mắt sơn trang, chỉ có một người thôi sao?”
Những lời này vang lên, toàn thân Trang Hồng Nhạn run rẩy, lập tức hiểu rõ ý của quản gia Chính.
Gô ta nhìn chỗ tối ở bốn phía một lát, có thể mơ hồ thấy được một số bóng người, thậm chí người của Huyết Ma Tông đều không ẩn nấp đi, cứ quang minh chính đại đứng ở giữa nhìn chằm chằm.
Cô ta lập tức hiểu rõ ý của ông cụ.
Sơn trang Huyết Kiếm, không thể lại nhận tổn thất nữa! Nếu thật sự chém giết với bác sĩ Lâm, cho dù chiến thắng bác sĩ Lâm, cũng sẽ bị tổn thất rất nặng.
Nếu tông môn thế gia ở xung quanh chen một chân, ra tay với sơn trang Huyết Kiếm, bọn họ lấy gì ngăn cản?
Đối với những thế gia tông môn này mà nói, ích lợi mới là chuyện quan trọng nhất!
Trang Hồng Nhạn vô cùng khổ sở, nước mắt không ngừng chảy từ gương mặt xuống, nhưng cô ta không quan tâm, đến hoàn cảnh này, ngay từ đầu cô ta đã không còn đường sống để lựa chọn.
“Bại”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên