Lâm Dương đi vào, cầm lấy thuốc đã chuẩn bị kỹ càng bên cạnh, mở lò ra, bắt đầu làm thuốc.
Thần đan như Kim Ô Đan nhất định phải có thuốc phụ phối hợp mới có thể phát huy hiệu quả của nó đến mức lớn nhất. Người bình thường có được nó, tất nhiên sẽ nuốt tại chỗ, như thế chắc chắn sẽ phung phí của trời.
Sau khi sắp xếp thuốc xong, Lâm Dương trực tiếp mở máy nấu thuốc.
Ục ục ục…
Thuốc trong lò sôi ùng ục, bốc lên bọt khí lớn.
Khoảng ba giờ sau, Lâm Dương tắt máy, chờ thuốc hạ nhiệt độ, lập tức cởi quần áo, vào trong đó ngâm mình.
Đây là nước trợ mạng.
Ngâm mình trong đó, tinh thần tỉnh táo, mạch đập nhanh hơn, bổ trí não, tốt cho tim.
Ngâm trong đó một giờ, các giác quan của Lâm Dương có thể hoạt động với hiệu quả gấp đôi trong khoảng thời gian ngắn, ngâm ba giờ, hiệu suất làm việc của giác quan có thể nâng cao tới mức cao nhất.
Khi đó ánh mắt của anh có thể nhìn thấy thứ xa hơn nghìn mét, tai có thể nghe thấy tiếng cọng cỏ lay động ngoài trắm mét.
Chỉ tiếc khả năng này chỉ ngắn ngủi, không thể tiếp tục kéo dài, nhưng dùng nó để hấp thu thuốc chắc chắn là thứ tốt nhất.
Nhưng mà lúc này Lâm Dương không chỉ ngâm ba tiếng mà là năm tiếng!
Anh muốn hấp thu hoàn toàn hiệu lực của thuốc, anh muốn khi giác quan đạt đỉnh điểm, cưỡng ép đột phá, tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới, hoàn toàn tiêu hóa sức mạnh của Kim Ô Đanl Anh tin cơ thể mình đã không giống trước đây, tất nhiên khả năng chịu đựng sẽ mạnh hơn.
Lâm Dương ngồi khoanh chân trong lò lớn, cả người từ trên xuống dưới đều được ngâm, cơ thể như tượng phật không hề động đậy.
Cứ như thế đến chạng vạng tối.
Hộc hộc!
Một tiếng thở dốc dồn dập vang lên.
Sau đó nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục đeo mắt kính vội vàng chạy vào.
Cô gái rất đáng yêu, nhưng dáng vẻ lúc này hơi nhếch nhác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt cũng rất hốt hoảng, giống như là đang chạy nạn, vào nhà máy, nhìn trái nhìn phải, giống như đang tìm kiếm chỗ có thể trốn. Nhưng mà nhà máy trống trải, đồ đạc bên trong đều được Mã Hải gọi người đến thu dọn, vốn không có chỗ để trốn. Dưới tình hình khẩn cấp, cô gái chỉ có thể trốn sau lò. Mặc dù cô gái cũng không biết tại sao chỗ này lại có cái lò lớn như thế.
Cộp cộp…
Lúc này, lại có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Sau đó mấy bóng người cường tráng chạy vào nhà máy. “Móa nó, con nhỏ đó chạy vào đây đúng không?”
“Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy!”
“Nhưng trong này không có ai.”
“Nhất định là nó trốn rồi!”
“Chỗ này trống không như thế, có thể trốn ở đâu?”
“Không chừng trốn phía sau cái đó, đến sau thứ kia nhìn xem”
Mấy người đàn ông nhanh chóng nhìn đến cái lò, lập tức cất bước đi đến.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên