Lúc này, một tiếng gọi run rẩy vang lên.
“Là anh rể sao? Anh rể? Có phải anh tới không? Em ở đây! Em ở đây!”
Nghe như vậy, Lâm Dương mừng rỡ, lập tức chạy theo tiếng gọi.
Mới nhìn thấy cái lồng trong góc, Lý Đan Thanh đang bị nhốt bên trong.
Đôi mắt của cô ta sưng đỏ, rõ ràng đã khóc một lúc, tóc hơi rối, quần áo xem như hoàn hảo, không bị hành hạ gì, dù sao. đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở đây đều là phụ nữ.
“Đan ThanhI”
Lâm Dương kích động trực tiếp bẻ gấy song sắt, lao vào, ôm cô gái vào trong lòng…
Lý Đan Thanh hơi sững sờ: “Anh không phải anh rể? Anh là… chủ tịch Lâm?”
Bây giờ cũng không phải lúc vướng mắc vấn đề này.
“Em không sao chứ?” Lâm Dương hỏi.
“Em… em không sao… bọn họ bắt em đến đây rồi lập tức nhốt em lại, nhưng mà hình như bọn họ đang giết người, em thấy bọn họ ném cô gái đó vào trong ao, cô gái đó đã chết…
Thật đáng sợ..” Lý Đan Thanh run rẩy nói.
“Những kẻ mất hết tính người đó!”
Lâm Dương nghiến răng nghiến lợi.
Đột nhiên, một tiếng hét chói tai truyền tới.
Là của Khương Mạn Vân.
“Chủ tịch Lâm, ả đàn bà xấu xa đó chạy rồi!”
“Chạy đi đâu được?”
Lâm Dương hừ lạnh, nhanh như chớp nhảy lên đuổi theo… Chị Diệp Anh biết chút võ, nhưng rõ ràng không đáng là gì so với Lâm Dương.
Gô ta vẫn chưa chạy ra khỏi tầng hầm thì đã bị Lâm Dương bắt lại kéo về.
! Đừng giết tôi! Bác sĩ Lâm, chỉ cần anh tha mạng cho tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được!” Chị Diệp Anh quỳ xuống đất, run rẩy nói.
“Nếu không muốn chết, vậy thì trung thực trả lời mấy câu hỏi của tôi!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói: “Hồng Nhan Cốc các cô, bắt cóc các cô gái ở đây từ lúc nào, tẩy não thành người của các cô sao?”
“Trước… Trước đây không lâu, từ sau khi anh ra khỏi Hồng Nhan Cốc, cốc chủ ra lệnh, muốn chúng tôi tìm kiếm các cô gái có tư chất từ khắp nơi trong nước, để bổ sung số người của Hồng Nhan Cốc, tăng thêm sức mạnh… Trước đây nơi này chỉ là chỗ tình báo của Hồng Nhan Cốc chúng tôi, gân đây mới bố trí thêm ao thoát thai hoán cốt, dùng để tạo ra máu…”
Chị Diệp Anh run lấy bẩy nói.
“Tư chất?”
Lâm Dương liếc nhìn Khương Mạn Vân và Trịnh Bảo Nguyệt, hừ lạnh nói: “Hai người họ thì có tư chất gì, vốn không thể sống sót bước ra khỏi ao thoát thai hoàn cốt, cô bắt bọn họ tới làm gì “Chuyện này..”
Chị Diệp Anh chần chừ.
“Xem ra tôi phải dùng vài phương pháp đặc biệt rôi”
Lâm Dương cầm một chiếc kim châm cứu, không đổi sắc mặt nói.
“Không không không, tôi nói, tôi nói!”
Chị Diệp Anh vội vàng nói.
Kim châm cứu của bác sĩ Lâm có đanh tiếng vang dội, nghe nói bị đâm một cái kim sẽ đau đớn đến. nỗi không muốn sống.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên