Lúc này bà ta không hề có chút nương tay nào.
Muốn băm tên này thằng ngàn mảnh.
Nhưng khi bà ta sắp đến gần Lâm Dương, Lâm Dương bỗng nhiên nói.
“Tiền bối, tuy tôi không có Kim Ô Đan, nhưng mà còn có thứ càng tốt hơn cả Kim Ô Đan!”
Lời này vừa nói ra, Khổ Tình Nữ bỗng nhiên dừng bước. “Cậu nói cái gì? Cậu có thuốc còn tốt hơn cả Kim Ô Đan?” Bà ta hung dữ nói.
“Đúng vậy!”
“Là đan dược gì?”
“Chính là viên thuốc trong tay tôi đây”
Lâm Dương lấy từ trong túi ra một viên thuốc trong suốt như là dạ minh châu.
“Đó là cái gì? Công hiệu có thể so được với Kim Ô Đan sao?” Khổ Tình Nữ sững sờ hỏi.
“Tất nhiên là sánh được, nó còn mạnh hơn Kim Ô Đan gấp ngàn lần, gấp vạn lần!” Lâm Dương bình tĩnh nói: “Nó gọi là Hoán Phát đan”
“Hoán phát đan?” Khổ Tình Nữ lẩm bẩm.
“Đúng vậy, Hoán Phát Đan, ngụ ý là nụ cười rạng rỡ! Tiền bối, sở dĩ ngài muốn có Kim Ô Đan thật ra là vì muốn mượn dược lực của Kim Ô Đan để lấy lại tuổi trẻ, trẻ đẹp như xưa, thoát khỏi hình tượng một bà lão già nua tóc bạc đúng không? Nếu như mục đích của bà là vậy, thì Hoán Phát Đan này còn mạnh hơn Kim Ô Đan vô số lần!” Ánh mắt Lâm Dương sáng ngời, nghiêm túc nói.
Vừa dứt lời thì hai mắt Khổ Tình Nữ gần như đã phát ra ánh sáng…
Lâm Dương đoán được rằng Khổ Tình Nữ muốn có Kim Ô Đan mục đích là để cho mình lấy lại vẻ đẹp như lúc xưa.
Bà ta đã ở trên núi này đợi người mình yêu mấy chục năm, đã đầu bạc răng long, trở thành một bà cụ già nua gần đất xa trời rồi.
Tại sao bà ta lại muốn như vậy?
Vậy nên bà ta nôn nóng muốn lấy lại vẻ trẻ đẹp thời xuân xanh.
Không thể không nói, Khổ Tình Nữ đúng là một người phụ nữ khổ vì tình, si đắm vì yêu.
Nhưng mà loại thuốc cải lão hoàn đồng này ngay cả Lâm Dương cũng không làm được, dù sao chuyện này quá mức đi ngược lại với ý trời, vô cùng trái với quy luật tự nhiên. Nhưng mà thuốc trong tay của anh cũng có chút tác dụng, ít nhất có thể mang lại hiệu quả khiến Khổ Tình Nữ tin tưởng.
Quả nhiên Khổ Tình Nữ gấp gáp nói: ‘Mau, mau đưa nó cho tôi! Mau đưa cho tôi!”
Nói xong thì đưa tay chụp lấy viên thuốc đó.
Lâm Dương rút tay cất viên thuốc đi, Khổ Tình Nữ bắt hụt. “Cậu làm gì vậy?” Bà ta giận dữ la lớn.
“Tiền bối muốn có thuốc, tôi muốn có người, giao người cho tôi, tôi sẽ cho bà thuốc!”
“Nếu như cậu dùng thuốc giả lừa tôi thì phải làm sao? Sao. tôi biết được cậu có lừa tôi hay không? Cậu đưa thuốc cho tôi trước!” Khổ Tình Nữ hừ lạnh nói.
“Nếu tiền bối đã lo lắng điều này, vậy thì cầm thuốc này thử là biết, tôi thấy trong vườn Khổ Tình của tiền bối có không ít thảo dược, đoán là tiền bối cũng hiểu sơ về y lý, có tác dụng hay không thì bà hẳn là biết: Lâm Dương vừa dứt lời thì ngón tay búng một cái.
Vèol
Hoán Phát Đan bay đi.
Khổ Tình Nữ đưa tay vội vàng bắt lấy, không kịp chờ đợi nhét vào trong miệng.
Ực!
Đan dược trôi vào bụng.
Bà ta vội vàng ngồi xếp bằng xuống, có vẻ như là đang vận khí, nhanh chóng tiêu hóa đan dược.
Lâm Dương cũng không vội vàng gì, cứ đứng lặng lẽ ở bên cạnh nhìn.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên